Điên Cuồng Vì Em

Chương 53: Tôi đưa thẻ cho cô còn chưa đủ sao?" 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành động như thế này của cô rất có lý, cũng đủ khéo léo để khiến anh không cần phải lo lắng, nhưng không hiểu sao trong lòng Hoàng Tử Bình lại cảm thấy rất không vui.

Cả đoạn đường trên xe không ai nói một lời.

Đây là thời gian cao điểm trong ngày, lưu lượng xe trên đường tương đối lớn. Sau khi ra khỏi đường cao tốc trên cao, Hoàng Tử Bình chạy xe sáu bảy trăm mét là đến tòa nhà văn phòng Lam Tuyết Giang làm việc.

Lam Tuyết Giang liếc nhìn phía trước tòa nhà. Có rất nhiều nhân viên đang bước vào để chuẩn bị giờ làm việc buổi sáng. Cô chỉ về phía ngã tư chuẩn bị đi qua: "Anh Hoàng, anh dừng lại đây!"

Hoàng Tử Bình liếc Lam Tuyết Giang một cái rồi lại dừng lại bên đường theo yêu cầu của cô.

Sau khi nói cảm ơn, Lam Tuyết Giang nhanh chóng tháo dây an toàn.

Trước khi xuống xe cô còn quan sát kỹ xung quanh, lén lút như sợ bị ai phát hiện.

Hoàng Tử Bình nhướng mày, vẻ không vui thoáng qua vừa rồi dường như càng thêm trầm trọng.

Điều đầu tiên Lam Tuyết Giang làm khi đến công ty là gọi điện cho bệnh viện..

Mặc dù đã nghe được lời đảm bảo từ miệng Hoàng Tử Bình, nhưng cô vẫn muốn tự mình kiểm chứng.

Cuộc gọi được nối máy tới phòng trực. Cô y tá nhỏ

mà cô quen biết nhấc máy. Như thường lệ, cô ấy nói rằng cô vừa kiểm tra phòng của bà. Hoàn toàn bình thường, không có chuyện gì xảy ra. Lam Tuyết Giang thở phào. Chỉ cô mới biết cô vừa trải qua 12 giờ vô cùng lo lắng và tuyệt vọng.

Sau giờ làm việc, Lam Tuyết Giang bắt xe buýt đến bệnh viện gặp bà ngoại và tìm gặp vị bác sĩ đang chăm sóc bà để nói về việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật thứ hai.

Trước khi vào bệnh viện, cô đến trước cây ATM để kiểm tra số dư trong tài khoản. Hoàng Tử Bình xứng danh là một doanh nhân, làm ăn nhanh nhẹn, hiệu quả, tiền nào của nấy.

Đặt hòn đá trong lòng xuống, Lam Tuyết Giang nhìn bà ngoại đang an yên ngủ trên giường bệnh, lúc này cô mới cảm thấy mọi việc mình làm đều xứng đáng.

Bà ngoại thức dậy cùng cô ăn tối, sau đó cô lại vội vã đến quán rượu bằng xe buýt như thường lệ.

Bất kể ngày nào trong tuần, ban đêm cũng là khi hoạt động kinh doanh ở quán nhậu luôn sối động.

Lam Tuyết Giang nghe thấy đồng nghiệp gọi tới giao rượu. Cô bưng khay lên mở hộp. Trong đám đông, dù có bao nhiêu người đi nữa, Hoàng Tử Bình vẫn như vậy, luôn luôn nổi bật và bắt mắt, thoạt nhìn liền có thể nhận ra ngay.

Vẻ như anh ta luôn chững chạc, điềm đạm, lạnh lùng như vậy. Luôn mặc những bộ vest chỉn chu và chỉnh tề. Cả trợ lý Phan Anh cũng ở đó.

"Thưa ngài, rượu đến rồi!" Hoàng Tử Bình thản nhiên giơ tay lên.

Lam Tuyết Giang liếc anh ta một cái. Nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt anh ta không có mấy thay đổi, sau đó nhàn nhạt rời đi nơi khác.

Vẻ mặt Lam Tuyết Giang cũng không chút đổi khác, như thể người đàn ông đêm qua vừa phi nước đại trên người có không phải là anh.

Dù vậy cô không khỏi cong môi. Có điều gì đó đang lẩn quẩn trong lòng.

Sau khi rót rượu xong, một vị khách bước tới cầm lấy ly rượu, không biết là vô tình hay cố ý đưa bàn tay múp míp mỡ của hắn định bao lấy bàn tay của cô, may mà Lam Tuyết Giang nhanh chóng rút ra kịp thời.

Ra khỏi phòng, cô cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Ban đầu Lam Tuyết Giang không quan tâm, nhưng khi cô nhận ra bước chân càng ngày càng tiến lại gần hơn, cô bất giác quay đầu theo phản xạ.

Chóp mũi đập vào ngực người đàn ông, cô loạng choạng lùi lại, một cánh tay mạnh mẽ chụp vào eo cô đúng lúc không khiến cô ngã xuống.

"Sao cô còn chạy tới đây làm việc? Tôi đưa thẻ cho cô còn chưa đủ sao?"

“Đủ rồi!” Lam Tuyết Giang vội vàng nói.

Lam Tuyết Giang đưa tay chạm vào chiếc mũi bị đau và giải thích: "Tôi chỉ định làm ở đây đến cuối tháng."

Hoàng Tử Bình nghe xong, đôi môi mỏng hồng hào khẽ giật giật, trong giọng nói trầm ổn lộ ra vẻ độc đoán lạnh lùng:

"Người phụ nữ của tôi sao có thể tùy tiện đến nơi này để kẻ khác tùy tiện được!"

Lam Tuyết Giang chớp mắt, có chút sững sờ. "Tôi giúp cô nghỉ việc, hay tự cô xin nghỉ?" "Để tự tôi......" Lam Tuyết Giang cắn môi nói.