Điên Cuồng Vì Em

Chương 61: "Đây là thái độ của em đối với tôi sao?" 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến đây, Lam Tuyết Giang mím môi, không nhịn được nữa mà suýt hét lên phản đối, "Anh coi tôi là cái gì hả? Tôi là đồ chơi của anh đấy à? Anh cứ muốn làm gì thì làm sao?!"

“Nói thầm cái gì đó?!” Hoàng Tử Bình liếc mắt nhìn sang.

"Không..." Lam Tuyết Giang lắc đầu lo lắng. Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng, rồi dựa lưng vào ghế, đưa tay châm một điếu thuốc lên miệng.

Sau đó, cả khoang xe bỗng im lặng, Lam Tuyết Giang giận dỗi không muốn nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn, liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ để lại bóng lưng.

Kỹ năng lái xe của Phan Huy rất ổn định, xe chạy êm ru và Tuyết Giang thậm chí còn không hề cảm thấy và chạm ở gờ giảm tốc ở lối vào khu dân cư.

Sau khi chiếc Bentley dừng lại, bởi vì lúc này Hoàng Trường Mình vẫn đang ôm chặt Lam Tuyết Giang, cô nhất thời không thể xuống ngay. Phải đợi đến khi anh ta tự động ra trước.

Sau khi Hoàng Tử Bình ra khỏi xe, Tuyết Giang cũng di chuyển và đi theo phía sau anh ta.

Không ngờ, anh ta bỗng quay lại trở tay, đóng sầm cửa xe lại, suýt chút nữa đã trúng mũi của cô.

Lam Tuyết Giang giận dữ ngước nhìn lên:"...."

Vừa thấy vậy, Phan Huy lại vội vàng mở cửa xe cho

cô.

Tuyết Giang nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đã đi vào tòa nhà, tức giận nói: "Anh Phan, cảm ơn anh!"

“Cô Lam, cô cũng có thể gọi tôi là Huy thôi cũng được!” Phan Huy cười nói, thấy có hai tay nắm chặt nắm đấm nhỏ, càng cố gắng làm hòa:“Tôi đã làm trợ lý cho anh ấy nhiều năm, thật ra tính cách anh ấy vẫn luôn như vậy đấy. Không có gì mà cô phải lo lắng đầu, chỉ có những người thân cận mới có thể khiến anh ấy ủ rũ như vậy."

Có một ý nghĩa khác ẩn trong câu này, cứ như thế Phan Huy muốn nói rằng Lam Tuyết Giang thực sự đặc biệt.

Đối với Phan Huy, người đã ở bên Hoàng Tử Bình quanh năm, kể từ khi Lam Tuyết Giang xuất hiện, cậu chủ đã không còn thân thiết với mọi người như trước, mà trở nên lạnh lùng hơn.

Lam Tuyết Giang suýt nữa nôn ra một ngụm máu: "Vậy là tôi phải cảm thấy vinh hạnh với chuyện đó à?"

“Có thể nói là như vậy!” Phan Huy làm vẻ mặt khẳng định.

"..." Nghe câu này, Lam Tuyết Giang càng thêm khó chiu.

Phan Huy tiếp tục nêu ra những ấn tượng tốt về cậu chủ, "Cô đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của anh Hoàng mà đánh giá anh ấy, anh ấy thực sự là một người tốt đấy! Lần trước, anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô ra khỏi Sở cảnh sát vì bà thím Lam Tâm Như phiền phức!"

“Cái gì? Anh nói Hoàng Tử Bình là người đã giúp tôi ra khỏi sở cảnh sát sao?” Lam Tuyết Giang sửng sốt.

“Phải!” Phan Huy gật đầu, “Lúc cô bị cảnh sát đưa ra khỏi khách sạn, tôi đã nói với anh Hoàng rằng nếu không có cô thì cuộc hẹn ăn uống đã định trong ngày tạm thời sẽ phải hủy bỏ”

Lam Tuyết Giang nghe lời anh ta nói và từ từ hiểu ra sự thật này.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo phía trước, cô tự lẩm bẩm: "Thực sự là anh ta sao....."

Chẳng trách, cô lại gặp anh ta ngay sau khi ra khỏi đồn cảnh sát ngày hôm đó. Nhưng lúc đó cô lại nghĩ là do cuộc điện thoại của Tiểu Đông Hoàng nên đã nhất thời không nghĩ ra Hoàng Tử Bình. Không ngờ anh ta mới chính là người giúp cô giải quyết mọi chuyện.Vậy mà cô thậm chí còn tưởng anh ta xem chuyện đó như một trò đùa.

"Đây là thái độ của em đối với tôi sao?"

Nghĩ đến giọng nói trầm buồn của anh tối hôm đó, hóa ra sắc mặt thất thần buồn bã đó là có nguyên do...