Điên Cuồng Vì Em

Chương 70: Bị bỏ qua từ đầu tới cuối. 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía trên chuỗi mã tấu đã hoàn toàn bị bánh xe cán bể nát rồi, cũng không còn cảm giác trơn nhẵn, nhẹ nhàng đụng xuống, cũng chỉ còn lại lưỡi dao lẻ loi trợ troi.

"Cô điên rồi sao? Không biết đây là đường quốc lộ xe lớn đi qua à?".

Hoàng Tử Bình có chút nổi giận, vừa rồi nếu không phải anh kịp thời đuổi theo đúng lúc, thì bây giờ cô sớm đã bị xe đụng phải vào bệnh viện rồi.

Có vài món bị cướp thôi sao có thể liều mạng đuổi theo được? Nhất là cái túi kia của cô cũng không đáng tiền, bao túi cũng đều sờn lên rồi.

Nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mã tấu trong lòng bàn tay, cơn tức của anh lập tức chui lên não: "Không phải chỉ là một thanh đao hỏng thôi sao? Có cần đến mức không muốn sống đuổi theo như vậy không, kẻ đần còn thông minh hơn so với cô! Có phải cô đổ nước vào não rồi hay không hả? Ngu xuẩn!"

"Bên cạnh có thùng rác, mau mau ném đi!"

Hoàng Tử Bình thò tay, có ý định ném đi mã tấu đã bị hu.

Nhưng Lam Tuyết Giang lại né tránh cực nhanh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh thì biết cái gì!"

Hoàng Tử Bình bị mắng tới sửng sốt. Dù là cái buổi chiều đầu tiên hai người họ xảy ra

chuyện ngoài ý muốn, cứ ném tiền vào mặt anh ngày đó, cũng không như tình trạng bây giờ, như là một con ếch xanh tức giận dám quát lớn với anh, hơn nữa cặp mắt tràn đầy tức giận còn nổi lên một tầng hơi nước, cô...

Khóc. Lần đầu tiên Hoàng Tử Bình cảm thấy luống cuống.

Thật ra tính cách trong cô rất kiên cường, lúc gặp phải nhà họ Lam, bị đánh đến nửa bên mặt sưng to cũng không có một giọt nước mắt.

Nước mắt của phụ nữ anh không phải chưa từng thấy qua, nhưng nhìn thấy cô đỏ vành mắt khiến trong lòng anh có chút bực bội, rất lâu cũng không tản ra hết.

Tới tận bây giờ Hoàng Tử Bình cũng chưa từng dỗ dành người khác, cũng sẽ không làm thế.

"Lam Tuyết Giang, cô thử khóc một lần nữa thử xem?"

Môi mỏng động đậy nhẹ cả buổi, nhưng lại bật ra câu uy hiếp.

Lam Tuyết Giang cắn môi, cứng rắn nén nước mắt trở về.

Cho dù khóc, cũng không muốn khóc ở trước mặt

anh.

Hoàng Tử Bình ảo não, nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra, chỉ có thể giả vờ giơ nắm đấm lên đặt bên môi: "Ngoại trừ cái thanh đạo bị hỏng này, nhìn thử có bị thiếu gì không?"

Lam Tuyết Giang gục đầu xuống một lần nữa, không

1

trả lời.

"Có cần báo cảnh sát hay không?" Hoàng Tử Bình đành phải nhẫn nại tính khí hỏi lại.

"Không cần..." Cuối cùng Lam Tuyết Giang cũng lên tiếng, nhưng ngay cả lông mi cũng không giơ lên một lần.

Nhặt túi xách trên đất lên, VỖ VỖ bụi bặm phía trên, sau đó đặt khăn tay và chìa khoá vào trong, cô xem thanh mã tấu đã bị cán nát giống như trân bảo mà cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong túi, sau đó đeo nghiêng bên người, quay đầu nhìn về phía xe Land Rover đang đỗ bên đường rồi đi đến.

Bị bỏ qua từ đầu tới cuối.

Hoàng Tử Bình trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, nghẹn đến bốc hỏa nhưng lại không trút ra được, giật giật cổ áo sơmi.

Trên đường trở về Lam Tuyết Giang không nói câu nào, giống như là người bệnh, co lại ở trên tay lái phụ.

Ánh mắt buông xuống như ngủ rồi, nhưng tay rồi lại ôm chặt ấn lấy túi trong ngực.

Hoàng Tử Bình vô tình cố ý lườm cô vài lần, đều thấy cô không thèm để ý tới, trong xe yên tĩnh đến áp lực, đành phải mở chương trình phát thanh.

Sau khi trở về, Lam Tuyết Giang vẫn động tác nhanh nhện bận rộn trong phòng bếp như trước.

Chỉ có điều bóng dáng thoạt nhìn có vẻ tâm sự nặng nề, như một cây mạ bị uốn cong. Đến khi cô chuẩn bị

xong, lại dùng giọng nói thật thấp: "Cơm chín rồi."

Vốn dĩ Hoàng Tử Bình rất mong chờ bữa cơm buổi tối này, nhưng bây giờ ăn phải bị bực bội đè nén.

Nhất là anh gắng nuốt ăn hai chén, còn cô thì nửa bát cũng không ăn hết, giống như đếm hạt gạo.