Điên Cuồng Vì Em

Chương 75: "Tôi không thoải mái!" 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Toàn thân Lam Tuyết Giang sắp bốc khói, nhanh chóng muốn hóa thành bong bóng rồi bốc hơi.

Anh thực sự đã đưa tay ra để kiểm tra!

Hoàng Tử Bình không muốn thu tay lại, xấu xa cắn chặt miệng cô: "Cô cố ý sao? Sao không nói qua điện thoại!"

“Tôi cũng không biết.” Lam Tuyết Giang xấu hổ, nhìn thấy anh lông mi nhanh chóng rũ xuống, giọng điệu vô tội nói:“Một giờ trước tôi cũng mới biết.”

Cô thực sự không ngờ tới dì cả của cô lại đến trước ba ngày.

Đang nằm trên giường chơi game đợi anh thì cảm giác có gì đó không ổn, vào nhà vệ sinh thì thấy, may mà cô có thói quen mang theo băng vệ sinh nhét vào phần trong của túi để đề phòng, nếu không cô nào dám gọi cho anh mang đến một bao...

Trọng lượng cơ thể nhẹ bẫng.

Đèn được bật sáng, Lam Tuyết Giang theo bản năng nheo mắt.

Trong khoảng trống nơi khóe mắt, cô nhìn thấy Hoàng Tử Bình cởi trần chỉ mặc một chiếc quần đùi bước vào phòng tắm, ngay sau đó, tiếng nước chảy ào ào.

Khi Hoàng Tử Bình quay trở lại giường cơ thể còn mang theo hơi nước lạnh.

Lam Tuyết Giang tránh sang một bên, cố chắc chắn không thể làm gì vào tối nay, vì vậy cô đã quay lưng lại phía bên kia.

Vừa định nhắm mắt lại, đột nhiên cô bị nhấc sang bên anh.

"Anh..."

Lam Tuyết Giang mở miệng chưa kịp nói gì, đã bị đôi môi mỏng của anh xâm chiếm.

Nụ hôn rơi xuống như một cơn mưa phùn, mềm mại mà vội vã, cô không khỏi nhắc nhở anh: "Đêm nay thực sự không được đầu!"

"Không được, cô luôn không thành thật, cố ý dụ dỗ tôi!"

"Tôi chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy...".

Lam Tuyết Giang lại bị oan uổng, cô chỉ là khẽ di chuyển, có cảm giác ngứa ngáy là chuyện bình thường nhưng...

Hoàng Tử Bình dường như cũng khó chịu vì bị mất kiểm soát.

Thấp giọng chửi rủa vài câu, một lần nữa rời khỏi thân thể cô, lồng ngực phập phồng dữ dội, chỉ có thể nhắm mắt bình tĩnh lại.

Lam Tuyết Giang lần này rất cẩn thận, bình tĩnh như một cái xác không hồn, không dám nhúc nhích, cô sợ mình vô tình lại một lần nữa dấy lên dục vọng của anh.

“Hay là tôi đi về nhà?” Sau khi nghĩ xong, cô có nhã ý hói.

Hoàng Tử Bình không cảm kích cô, lạnh lùng hừ với cô một tiếng: "Nửa đêm cô chạy ra đường dọa ma à?"

Giác quan trong đêm là nhạy cảm nhất, hơi thở từ cơ thể cô không ngừng phả vào, kích thích cô họng anh như thắt chặt lại.

Chăn bông bên cạnh đột nhiên mở ra, có tiếng tìm dép lê.

Hoàng Tử Bình nhíu mày không vui khi nhìn thấy bóng cô đứng dậy, "Vừa rồi không nghe thấy tôi nói gì sao? Cô lại định làm gì!"

"Tôi sang phòng khách đối diện ngủ..."

Lam Tuyết Giang bất lực nhìn anh trong bóng tối, đáp lại cô là cánh tay dài của Hoàng Tử Bình vội vàng duỗi qua đây.

Lại lôi kéo cô trở lại giường một lần nữa, Hoàng Tử Bình quay lưng lại, bỏ lại câu nói: "Nằm im bên cạnh tôi, đừng có chọc phiền tôi nữa!"

Lam Tuyết Giang đợi một lúc lâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trầm mặc nhắm chặt mắt lại.

Cô cũng không biết mất bao lâu sau, đột nhiên trong giấc mơ của cô xuất hiện một con ruồi.

"Thức dậy!"

"Tôi không thoải mái!"

"Cô dùng tay giải quyết cho tôi đi!" "Um......"

Trong màn đêm yên tĩnh cũng không được ngủ yên.

Sáng sớm ngày hôm sau Lam Tuyết Giang thức dậy với hai quầng thâm trên mặt.

Bị Hoàng Tử Bình sai vào bếp nấu mì, không biết có phải vì dục vọng không được thỏa mãn hay không, mà anh cố ý đâm chọc, nói bát mì không có mùi vị gì, nhưng cuối cùng cũng ăn hết sạch cả bát mì.

Lam Tuyết Giang thu dọn sạch sẽ, dự định rời đi. Hôm nay là thứ bảy, cô trực tiếp đến bệnh viện.

Lúc đi ra ngoài, Hoàng Tử Bình thay một bộ quần áo tây gọn gàng bước xuống lầu, nói xuống dưới lầu Phan Anh cũng đã đến rồi, đưa cô đi cùng.