Điên Cuồng Vì Em

Chương 78: Cuối cùng Lam Tuyết Giang cũng hiểu. 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tử Bình, đã để cháu phải chê cười rồi!" Sắc mặt Lam Thiên Hàn dịu xuống.

"Không có gì đáng ngại." Hoàng Tử Bình thản nhiên. "Cha, nhanh ăn cơm đi!" "Anh Tử Bình, anh thử món cá vược này đi!"

Lam Tâm Như ngồi ở bên cạnh Hoàng Tử Bình, toàn thân cũng sắp dính sát lại rồi.

Lam Tuyết Giang thấy chướng mắt khó chịu, cảm

giác đau đớn từ hai phía mông và mu bàn chân cùng tới làm cô chẳng còn muốn ăn nữa:“Con đi vệ sinh một lát."

Cô đứng dậy rời đi, hoàn toàn là kẻ bị lãng quên trên bàn cơm.

Thức ăn đầy trong bát cơm nhưng Hoàng Tử Bình không hề động tới một miếng nào, anh chậm rãi đặt đũa xuống.

"Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại đã."

Trong phòng vệ sinh, Lam Tuyết Giang nhìn mình trong gương

Cô càng nhìn càng cảm thấy uất ức, hối hận vì sao mình lại nghe lời mà chạy tới nhà họ Lam như vậy.

Trên mông vẫn còn đang âm ỉ đau. Cô khẽ xoa mông. Chắc là bị bầm rồi. Trên mu bàn chân cũng đau, nói vậy hẳn chẳng khá hơn là bao.

Trong lòng cô lại thấy buồn bực, khó chịu không sao nói ra được. Cô rửa tay, dự định chờ lát nữa sẽ rời đi luôn.

Khi cô mở cửa ra thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Tử Bình đang lẳng lặng đứng ở đó.

Anh cao hơn cô tới một cái đầu, im lặng từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có vẻ lạnh lùng trên gương mặt là không thay đổi.

Lam Tuyết Giang cắn răng, buồn bực không nói tiếng nào, đi qua người anh.

Nhưng cô mới vừa đi được vài bước đã bị anh nắm lấy cánh tay kéo lại. Một giây tiếp theo cô đã bị kéo trở lại trong phòng vệ sinh, cũng nghe được tiếng cửa khóa trái.

Lam Tuyết Giang lắc qua lắc lại giống như con gà con vậy.

Hoàng Tử Bình ép cô về phía bệ rửa mặt, cúi đầu xuống lại hôn.

Nói là hôn, thật ra còn chẳng bằng bảo là cắn.

Hoàng Tử Bình giữ chặt gáy cô, không để ý tới sự giãy giụa của cô, chỉ ra sức hôn một cách hung tợn

Anh hoàn toàn không nể tình, giữa răng và môi mang tính chất trừng phạt đã dần dần có mùi máu.

"Anh làm gì vậy... rất đau!".

Lại thêm đau đớn trên môi làm Lam Tuyết Giang rất uất ức.

Mặt Hoàng Tử Bình đột nhiên ghé sát lại gần cô thêm một chút, trên gương mặt có hơi tức giận hung ác lại kèm theo chút sức lực nghiến răng nghiến lợi nói: "Lam Tuyết Giang, em xem những lời tôi nói với em như gió thoảng bên tai à?"

Lam Tuyết Giang hơi sợ hãi.

Cô nhìn cỔ anh đang dần nổi mạch máu lên, nuốt nước miếng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì.

"Cái cậu đồng nghiệp nam đó đưa em tới!" Hoàng Tử Bình khẽ quát.

"..." Cuối cùng Lam Tuyết Giang cũng hiểu.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Tử Bình trở nên âm u lạnh lẽo, tựa như có thể đóng băng cô lại: "Thì ra là em không thể chịu được nỗi cô đơn! Mấy có mấy ngày mà em đã dụ dỗ và ở cùng với cậu ta rồi!".

"Không phải như anh nghĩ đâu!" Lam Tuyết Giang cắn môi, tự giải thích: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài thì gặp cậu Ngô ở ngay gần nhà, cậu ấy vừa đi ra khỏi nhà của người thân, chỉ là tiện đường muốn mời tôi uống cà phê thôi..."

"Cậu ta thích em?" Cặp mắt sắc của Hoàng Tử Bình ngừng lại.

"Hả, đúng là cậu ấy bảo muốn theo đuổi tôi.”

Lam Tuyết Giang ghét sự trung thực của mình, nói xong bèn thấy hối hận, quả nhiên một giây sau bị anh nhấc cằm lên: "Em đồng ý?"

"Tôi không có!" Cô lắc đầu mãnh liệt.