Vì thế, anh ta cố gắng giúp Hà Thái Trung xóa bỏ khúc mắc lần đó.
Trần Hùng tất nhiên hiểu được dụng ý của Trần Văn Long, Huỳnh Khải giới thiệu cho anh nhà giàu nhất thành phố Khánh, cho dù ở phương diện nào, Trần Hùng vẫn rất hài lòng.
Trần Hùng gật nhẹ đầu, nói: “Nói đi!”
Trần Văn Long nhìn Hà Thái Trung, Hà Thái Trung vội vàng đáp: ” Anh Thiên, bọn em tìm ra người 6 6 năm trước làm chuyện đó rồi.”
“Đằng sau có âm mưu không nhỏ, vì thế anh Thiên tốt nhất nên đi một chuyến.”
Trần Hùng nheo mắt, thực ra anh sớm đã có suy đoán của riêng mình.
“Được!”
Xe Limousine nhanh chóng đi đến một sòng bạc của thế giới ngầm của thành phố Khánh.
Lúc này, chướng khí mù mịt bao trùm sòng bạc.
“Lại thua rồi.”
“Không đánh nữa.”
Một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi chửi đổng, từ bàn bạc đứng dậy.
Ông ta rất hung hãn, mù mắt trái, bên trong nạm khảm một quả cầu thủy tinh.
Ông ta tên Ân Hạo, một tên lưu manh lão làng, bình thường không có sở thích gì ngoài yêu cờ bạc như sinh mệnh.
“Lại thua rồi, vận may của ông cũng không ra sao nhỉ?”
Hà Thái Trung đi tới, nửa cười nửa không nhìn Ân Hạo.