Diễn Giả

Chương 52



Nó gây nghiện, khiến người sa vào một cách điên cuồng, cũng khiến cậu lo lắng, hoảng loạn.

Phong cách nghệ thuật của đạo diễn Vương đã bị đánh bại bởi những câu nói thẳng thắn của nhân vật chính, quay đầu bỏ đi.

Nhưng Giản Lâm không đi được, cậu phải quay phim.

Ban đầu, đạo diễn Vương không thể giải thích cảnh này quá nhiều, cho nên việc quay phim của Giản Lâm cũng được thực hiện suôn sẻ. Dù sao thì đó cũng không phải là một cảnh quan hệ tình dục thực sự, cảnh hôn khi ngồi khỏa thân thực chất là một cảnh hôn. Quay nhiều cảnh thân mật sẽ dần quen hơn, huống chi đó còn là quay cùng Phương Lạc Bắc.

Kết quả bây giờ thì tốt rồi, cái gì va chạm mạnh, bùng nổ, đâm địa cầu, ầm, toàn bộ đã được thực thể hóa ở trong đầu Giản Lâm, lại thêm một câu "Bùm" trong đầu, cảnh quay thân mật này quả thực không thể nghĩ nhiều, chỉ cần tưởng tượng đã có hình ảnh động.

Chờ đến lúc ngồi trên eo anh, Giản Lâm tận lực đem trọng tâm đặt ở đầu gối cùng trên đùi mình, tự mình chống bản thân mình, tạm thời không dám ngồi xuống.

Phương Lạc Bắc nằm dựa vào đầu giường, nhìn cậu, ánh mắt ra hiệu cậu ngồi xuống.

Giản Lâm khách khí nói: "Em rất nặng."

Phương Lạc Bắc đi theo giả vờ giả vịt, khẩu khí như đang nói chuyện cũng đồng nghiệp: "Không sao."

Giản Lâm đơn giản ngồi dậy, hai đầu gối chống bên vòng eo của Phương Lạc Bắc, cẳng chân, mu bàn chân dán lên mặt giường, quỳ gối trên giường chơi điện thoại.

Phương Lạc Bắc không nói gì, cũng cầm điện thoại lướt.

Hai người duy trì tư thế của chính mình, trong lúc chờ quay thì ngồi nghịch điện thoại, nếu là ai nhìn vào thì cũng có thể nhìn ra tư thái của diễn viên chuyên nghiệp, không liên quan đến sự lãng mạn cùng tình dục.

Giống như hai người chỉ những khi đóng cảnh hôn mới tự động mở khoảng cách và không nói chuyện, nhưng sau khi quay phim xong, Phương Lạc Bắc là Phương Lạc Bắc, Giản Lâm là Giản Lâm.

Đại lão yêu hận tình thù hệ liệt?

Không tồn tại.

Ít nhất ở đoàn phim của《 Cảnh Xuân 》, tất cả mọi người cảm thấy thầy Lạc gần đây là người tốt, không giơ móng vuốt để tóm gọn thiếu niên thanh thuần vô tội; Giản Lâm cũng phi thường quy củ, bảo trì khoảng cách, chỉ chơi cùng với những diễn viên cùng tuổi.

Bởi vậy, Phương Lạc Bắc, Giản Lâm nằm trên giường ngốc, các nhân viên công tác khác trong phim trường nên làm gì thì làm cái đó.

Cũng không biết, trên chiếc giường là trung tâm của cảnh phim, hai vị diễn viên chính trong lúc chờ để quay đang nói cái gì ——

Phương Lạc Bắc: Khẩn trương cái gì.

Giản Lâm nhìn tin nhắn, dư quang nhìn đến nam nhân nằm phía dưới, trả lời: Em không có.

Phương Lạc Bắc: Ngồi xuống.

Giản Lâm: Không.

Phương Lạc Bắc: Ngồi.

Giản Lâm: Không.

Phương Lạc Bắc: Đừng sợ.

Giản Lâm: Em không có.

Phương Lạc Bắc nhìn di động, bỗng nhiên nhấp môi cười một tiếng.

Phương Lạc Bắc: Đừng nghe người lớn tuổi nói bậy, sao chổi không đâm được địa cầu.

Giản Lâm vừa thấy bảy chữ cuối cùng, trong đầu chính là một tiếng "Ầm", ầm xong bên tai còn có một chữ "she".

Giản Lâm: "......"

Cậu thật sự mới mười tám tuổi, da mặt không có dày được như vậy.

Giản Lâm ổn trọng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, ngốc cũng ngốc không nổi nữa, quay đầu nhìn Vương đạo bên kia, thấy tạm thời còn chưa chuẩn bị quay, đi xuống từ trên người Phương Lạc Bắc dịch đến mép giường, đeo dép lê đi ra bên ngoài.

Bên ngoài cảnh, Trần Dương thật sự không nhìn cảnh quay nữa, đang vùi đầu lướt di động, nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu thì a một tiếng, hỏi Giản Lâm: "Uống nước?"

Giản Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn, hay tay chống bên trên đùi, nghích di động: "Không uống."

Trần Dương: "Ồ."

Lại ngồi một lát, Trần Dương: "Cậu đang ngại hả?"

Giản Lâm: "Không có."

Trần Dương như thường trấn an cậu: "Đóng phim mà thôi."

Giản Lâm: "Tôi biết."

Trần Dương: "Ăn trái cây không?"

Giản Lâm: "Không ăn."

Trần Dương: "Quýt cũng không ăn sao? Không phải cậu rất thích ăn à."

Giản Lâm: "Không ăn."

Trần Dương bĩu môi: "Này không ăn, kia không ăn, dâu tây không ăn, quýt cũng không ăn." Trực tiếp ăn không khí đi.

Ngồi bên ngoài một lát, đạo diễn đi ra gọi cậu vào quay thử.

Giản Lâm trở lại hậu trường, trên giường, đứng thẳng chân sau đó khuỵu gối, lần này không dồn trọng tâm về mình nữa, chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt, không nhìn Phương Lạc Bắc.

Phương Lạc Bắc nhắc nhở cậu: "Đừng ngồi trên eo, dịch xuống."

Giản Lâm dịch về sau một chút.

Phương Lạc Bắc: "Lại dịch xuống tí nữa."

Giản Lâm lại dịch, mới vừa dịch xong, Vương đạo cầm loa kêu: "Vị trí của Lâm Hi không đúng, lùi về sau, lùi nữa."

Giản Lâm nghe lời dịch về sau, dịch xuống vị trí mà Vương đạo cảm thấy vừa lòng rồi lại ngồi xuống, Phương Lạc Bắc giơ tay ra đỡ, hai người ngước mắt, lặng yên đối diện.

Vương đạo: "Được rồi, có thể, chúng ta trước cứ mặc quần áo quay hai lần đã."

Hai cảnh này quay thật sự thuận lợi, Giản Lâm gần đây quay nhiều cảnh thân mật nên tỷ lệ đỏ mặt đã giảm bớt, diễn cũng vô cùng chuyên nghiệp, diễn cảnh cúi người hôn môi nói quay liền quay, đến cả một lần NG cũng không có, liền mạch lưu loát.

Vương đạo phi thường vừa lòng, nhắc cởi quần áo để quay chính thức, suy xét về tâm lý của diễn viên khi quay, mặc dù không phải cảnh lên giường thật nhưng ông vẫn dọn sạch hậu trường, những người không liên quan thì tạm thời rời đi.

Nhân viên rời đi, trong trường quay càng thêm yên tĩnh.

Phương Lạc Bắc, Giản Lâm cởi áo dài tắm ra, Phương Lạc Bắc một lần nữa nằm xuống, Giản Lâm cũng ngồi trở lại chỗ, nhân viên trang điểm tiến vào để kiểm tra lớp trang điểm của hai người.

Phương Lạc Bắc không có gì để làm, cởi hết chỉ chừa một cái quần lót, nhân viên trang điểm chủ yếu vào chỉnh sửa áo sơ mi trên người Giản Lâm.

Áo sơmi trong cốt truyện là quần áo của La Dự, vì để dán sát cốt truyện, chiếc áo mà tổ trang phục đưa cho Giản Lâm chính là chiếc áo mà Phương Lạc Bắc đã mặc qua.

Bởi vì khung xương và chiều cao của hai người khác nhau, nên đối với Giản Lâm mà nói, quần áo của Phương Lạc Bắc vừa vặn lớn, tròng lên trên người vô cùng lỏng lẻo.

Nhân viên trang điểm kiểm tra áo sơmi xong liền rời khỏi hậu trường, Giản Lâm điều chỉnh tốt dáng ngồi, ngước mắt, tầm mắt của Lạc Bắc lướt qua cả người cậu.

Giản Lâm nhắm mắt, coi như không nhìn thấy.

Khi cậu tỏ vẻ không thấy, Phương Lạc Bắc cũng càng thêm tự nhiên, ánh mắt trải dọc theo cổ áo sơ mi, yết hầu rồi không hề sợ hãi mà đi xuống. Phần ngực hơi lộ ra, phần eo bị áo sơ mi dán vào, chiếc quần an toàn bó sát ——

Và cặp đùi bị giấu trong gấu áo....

Có thể thấy được tất cả dưới ánh đèn sáng trong của đoàn phim.

Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc mà nuốt nước miếng, tập trung tinh thần.

Cố tình Giản Lâm lại là một bộ an tĩnh nhắm mặt không dám lộn xộn, tay không có chỗ để đặt liền tự để lên đùi mình nhéo nhéo.

Sao lại ngoan như vậy.

Ngoan đến mức Phương Lạc Bắc vừa mới tập trung tinh thần nháy mắt tan rã, hầu kết hơi nghẹn, thân thể theo bản năng mà căng cứng.

Giản Lâm ngồi ở trên người anh, cảm giác được, ánh mắt nhẹ nâng lên, có chút nghi hoặc.

Phương Lạc Bắc yên lặng nhìn chăm chú biểu tình ngây thơ thanh thuần của thiếu niên, thân thể buộc thả lỏng, trong lòng than nhẹ: Thật là muốn đè em ấy xuống.

Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Giản Lâm: Không có gì.

Giản Lâm: Ồ. Rũ mắt.

Qua một lát, Giản Lâm lại ngẩng đầu.

Phương Lạc Bắc như cũ: Không có gì.

Giản Lâm không "À" nữa,cậu "À" không được, bởi vì có cái gì đó chọt cậu.

Giản Lâm: "......"

Phương Lạc Bắc mở miệng thấp giọng: "Đừng khẩn trương."

Giản Lâm: "......"

Giản Lâm không có khả năng không khẩn trương, cái gì sao chổi đâm địa cầu cái gì ầm, cậu có thể coi như đó là lời tùy tiện của người lớn, nhưng cái phản ứng này của Phương Lạc Bắc......

Giản Lâm biết khi quay cảnh như vậy, giữa hai diễn viên diễn chung khó tránh khỏi những trường hợp như này, nhưng không nghĩ tới Phương Lạc Bắc cũng sẽ như thế, cậu cho rằng nam nhân này bình thường nói nhiều lời cợt nhả như vậy, định lực cũng sẽ tốt hơn so với người bình thường, hiện tại thế mà......

Giản Lâm một mặt ngạc nhiên một mặt bị chọt đến xấu hổ, lại lo lắng bị người khác phát hiện.

Giống như phát hiện phản ứng của Phương Lạc Bắc, chính là phát hiện ra những "Lén lút" của hai người.

Giản Lâm yên lặng nhìn Phương Lạc Bắc, trong đáy mắt hiện lên một chút hoảng loạn.

Ánh mắt Phương Lạc Bắc ý bảo: Không có việc gì.

Giản Lâm: Này thì quay như thế nào?

Phương Lạc Bắc: Có thể quay.

Giản Lâm vững vàng hơi thở, hít một hơi, ngực đập loạn.

Cậu gần đây trong khoảng thời gian này "Điên" thật sự, trong lúc đóng phim cũng dám ở sau cánh cửa nhân cơ hội dán Phương Lạc Bắc lung tung hôn một hồi.

Giờ phút này có máy quay phim, lại trăm triệu lần không dám xằng bậy.

Nhưng Phương Lạc Bắc hiển nhiên so với cậu còn muốn "Điên" hơn, lời cợt nhả dám nói, phản ứng cũng dám có, như vậy mà còn có thể trấn định tự nhiên, tiếp tục đóng phim.

Giản Lâm không biết Phương Lạc Bắc làm như thế nào, nhưng cậu thì không làm được, có máy quay phim, có người ở đây, còn là cảnh quay như vậy, cậu sẽ loạn, sẽ khẩn trương, thậm chí sẽ có chút...... Sợ.

Phương Lạc Bắc dùng ánh mắt trấn an cậu: Không sao, có thể, đừng lo lắng.

Giản Lâm cúi đầu nhắm mắt, yên lặng điều chỉnh, ngực thình thịch thình thịch, lại ngước mắt nhìn Phương Lạc Bắc, chỉ cảm thấy những "Lén lút" của bọn họ, kỳ thật tựa như đang —— chơi lửa.

Nó gây nghiện, khiến người sa vào một cách điên cuồng, cũng khiến cậu lo lắng, hoảng loạn.

Giản Lâm vốn là người ổn trọng, cậu sẽ từ chối thẳng những thứ đó, nhưng từ lúc ở dưới quầy cà phê đồng ý đề nghị "Lén lút" của Phương Lạc Bắc, chuyện đó giờ này khắc này cho dù có muốn né, cũng chỉ cảm thấy hoảng loạn điên cuồng, Giản Lâm vẫn không muốn dừng như vậy.

Chẳng những không muốn dừng, còn muốn tiếp tục chìm sâu.

Tựa như những ngày quay, chỉ có bọn họ với thời gian riêng của họ.

Càng giống lửa rừng, lan đến bất tận, nếu không khống chế được, đám lửa đó sẽ lan ra toàn bộ đồng cỏ.

Sợ không?

Có máy quay phim ở đây, còn sợ không?

Giản Lâm hỏi bản thân từ tận đáy lòng, cũng ở trong lòng cho bản thân câu trả lời.

Không sợ.

Mà nhìn Phương Lạc Bắc một lúc, trong nháy mắt Giản Lâm thậm chí còn sinh ra ý niệm điên cuồng nào đó: "Ầm" không? Không cần sao chổi đâm địa cầu, núi lửa phun trào cũng được.

Giản Lâm kiềm chế nỗi lòng, biểu tình trấn định, yên lặng mà nghĩ: Hôm nay cậu thật sự chơi với lửa.

Lại mở mắt nhìn người phía dưới, nhìn đôi mắt của Phương Lạc Bắc, cậu lại nghĩ: Không phải một mình cậu, là bọn họ.

Muốn chơi lửa, muốn điên cuồng, là hai người bọn họ.

Vương đạo: "Các bộ phận chuẩn bị!"

Giản Lâm điều chỉnh dáng ngồi, Phương Lạc Bắc giơ tay làm động tác muốn đỡ cậu, thuận thế nắm cánh tay cậu nhéo một cái.

Giản Lâm đã hiểu, đây không phải đang trấn an cậu, cũng không phải đang nói đừng khẩn trương, đây là một tín hiệu, tín hiệu để cậu phối hợp.

Giản Lâm dị thường gan lớn mà phối hợp.

Một lần lại một lần, vừa quay liền cúi người hôn, dừng liền ngồi trở về, quay, dừng, quay, dừng...... Một tiếng "Qua", Giản Lâm ngồi dậy, trọng tâm nhẹ xuống, dùng một cái chăn bông che lên người Phương Lạc Bắc như muốn đùa, trước mặt người khác, trước màn hình, giấu đi hết thảy những dấu vết.

Đợi cho đến khi bình tĩnh, Giản Lâm yên lặng nhìn lại Phương Lạc Bắc, cũng học cách anh cười xấu xa, giật giật môi, không tiếng động hỏi: Có mát không?

Phương Lạc Bắc nằm ở trong chăn, híp mắt cười.

Giản Lâm nhận lấy áo choàng tắm do nhân viên đưa qua, trực tiếp tròng lên, áo sơ mi còn chưa cởi ra, hai vạt áo chòng lên nhau, một bên cột đai lưng một bên đứng lên, thuận tiện giẫm lên chân Phương Lạc Bắc một cái.

Đi ra bên ngoài, Trần Dương chào đón, xách theo túi quần áo, nhìn trán cậu, nói: "Cậu ra mồ hôi."

Giản Lâm: "Ừ, tôi đi thay quần áo."

Hai người đi ra ngoài, đến chỗ tắm rửa bên kia.

Phương Lạc Bắc còn đang nằm trên giường, chân vừa mới bị giẫm qua nhẹ nhàng đá một cái, lấy chăn bông che chân, trở mình, dù bận vẫn ung dung nằm sấp một hồi, mới lấy điện thoại để dưới gối ra thì vừa vặn có thông báo tin nhắn. . truyện ngôn tình

Giản Lâm: Em có phải đã tốt nghiệp rồi hay không?

Phương Lạc Bắc cong môi, trả lời: Ừm, tốt nghiệp.

Giản Lâm: Mát không anh?

Phương Lạc Bắc: Thiếu niên không cần phải lưu manh như vậy.

Giản Lâm học rất nhanh, còn học vô cùng giỏi: Anh mát xong liền nói em là lưu manh à?

Phương Lạc Bắc chết cũng không biết xấu hổ: Bảo bảo đừng nóng giận, anh nói sai rồi, chú mới là đồ lưu manh.

Phía sau màn hình theo dõi, La Hồng đang cùng phó đạo diễn nói về cảnh quay sau, Vương đạo đeo tai nghe, xem cảnh quay lặp đi lặp lại.

Nhìn một lúc Vương đạo nhíu mày, ngước mắt lên nhìn vào bên trong hậu trường.