Mỗi lần nhìn thấy đối phương, hắn luôn nhớ tới lời nói mập mờ của đối phương ngày đó.
Đối phương nói một cách bình tĩnh, bộ dáng lại cực kỳ nghiêm túc.
Nó không giống như nói dối.
Mà chính là bởi vì như vậy, mới khiến hắn không biết phải làm sao.
Mỗi khi nghĩ đến, đều sẽ không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào.
Thiếu niên hỏi chuyện cũng là cực bình đạm, cảm xúc giống như không có chút gợn sóng nào.
Cô nhìn chằm chằm đối phương cười nhẹ nói: "Tại sao... Cứ trốn tránh tôi?"
Là bởi vì cô là nam nhân?
Hay vì điều gì khác...
Đây không phải là lần đầu tiên đối phương đặt câu hỏi như vậy, lần này, Diệp Cẩn hơi im lặng, trả lời: "Xin lỗi. Tôi... Tôi chỉ không biết phải đối mặt với cậu như thế nào."
Thiếu niên thành thật trả lời.
Nói ra nguyên nhân, hắn khẽ cụp mắt xuống.
Rất yên tĩnh.
Phong Thiển chớp đôi.
Không biết phải đối mặt với... cô như thế nào?
Tại sao?
Cô mím môi, lẳng lặng lấy đồ trong ba lô ra.
"Mở tay ra đi."
Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiển nhìn đối phương, thần sắc nghiêm túc.
Diệp Cẩn sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn vươn tay, từ từ xòe lòng bàn tay ra.
Phong Thiển tiến lên một bước, lòng bàn tay nắm chặt từ từ đặt vào lòng bàn tay của hắn
Buông ra.
Sau khi làm xong, Phong Thiển lui trở về.
Thiếu niên cúi đầu, lòng bàn tay mang theo một cảm giác lạnh lẽo.
Giờ phút này, một viên kẹo sữa đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.