Cô đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay giấu trong tay áo của chàng trai.
Phong Thiển bước tới.
Nam Khanh hơi sửng sốt, theo bản năng lùi xuống.
Loảng xoảng một tiếng.
Chiếc ghế rơi xuống đất.
Thiếu niên cảnh giác nhìn Phong Thiển.
Phong Thiển không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, nhất thời cô có chút giật mình.
Cô thu tay lại.
Phong Thiển mím môi, giang rộng lòng bàn tay
Trong bàn tay trắng nõn của cô có cầm một một chiếc chuông bạc dây tơ hồng.
Phong Thiển chậm rãi nói: "Đây là một món quà dành cho ngươi. Sau này dù có đi đâu, nếu không tìm thấy ta, hãy rung chuông ba lần, ta có thể tìm được ngươi."
Đây là bảo vật của nguyên chủ.
Chuông gọi hồn..
Mảnh nhỏ của thế giới này đúng là một đứa nhỏ đáng thương.
Đưa cái này cho hắn.
Vạn nhất gặp nguy hiểm, cô lại không ở bên cạnh hắn, cũng có thể tìm thấy hắn.
Nam Khanh cũng có chút giật mình, hắn lặng lẽ nhìn xuống sợi tơ hồng trong lòng bàn tay của cô.
Hắn mím môi im lặng.
Một lúc sau.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Phong Thiển chớp mắt.
"Ta có thể buộc nó cho ngươi được không?"
Nam Khanh do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Thiếu niên cụp mắt xuống.
Ánh nắng rơi trên hàng mi dài của thiếu niên vẽ nên một hình bóng mờ ảo.