Luật sư đã sớm chuẩn bị xong xuôi văn bản thỏa thuận, nhìn về phía lão nhân đang hấp hối trên gường bệnh.
"Lục tổng, căn cứ vào nguyện vọng của ngài, sau khi ngài qua đời, tài sản sẽ được đem đi quyên góp công ích xã hội."
"Bản thỏa thuận ngài muốn đã được chuẩn bị xong, bây giờ lập tức có hiệu lực. Di thể ngài sẽ được mang về quê nhà...an táng một chỗ cùng phu nhân và đứa nhỏ."
Lão nhân gian nan gật gật đầu.
"Ừm"
Luật sư thờ dài, vẻ mặt có phần xúc động.
"Lục tiên sinh, dứt bỏ chức vụ thì thôi đi tôi không nói, nhưng kỳ thực tôi vẫn có một chuyện không hiểu rõ."
"Ngài là tổng giám đốc công ty nổi danh trên thị trường, vốn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, sống tùy ý mình muốn. Nhưng ngài đã nhiều năm trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy. Nay lại dùng toàn bộ gia sản của mình mang đi quyên góp công ích, đây là vì cái gì chứ?
Lục Lập Hành cười khổ một tiếng, cũng không có trả lời.
Luật sư đã sớm biết, bản thân sẽ không nhận được đáp án.
Chính là không hiểu, một người lương thiện, giàu có như này, nhưng lại không có lấy một người đến đưa tiễn.
"Như vậy đi Lục tổng, chung quy lại di chúc cũng thập phần ổn thỏa, thỉnh ngài cho phép tôi tùy hứng một lần đi, ngoài trừ di chúc kia, trên đời này ngài còn nguyện vọng chưa thành nào không? Tôi đều có thể giúp ngài hoàn thành, sẽ không thu phí."
Nguyện vọng chưa thành sao?
Lục Lập Hành gian nan giật giật ngón tay, suy tư về chính mình khi còn sống.
Hắn cuối cùng cũng gật gật đầu.
Luật sư thấy hắn há miệng, liền chạy nhanh đem tai mình sát gần bên môi:
"Lục tiên sinh, ngài muốn nói cái gì?"
"Nguyện vọng...Cố Vãn Thanh."
Cố Vãn Thanh?
"Phu nhân ngài? Theo tôi được biết, bà ấy đã qua đời nhiều năm rồi."
"Lục tiên sinh..."
Luật sư đang muốn nói cái gì đó.
Lão nam nhân trên gường bệnh, đã muốn nhắm hai mắt lại.
Khóe miệng hắn hơi giương lên, giống như mang theo nụ cười thanh thản.
Vãn Thanh.
Anh rốt cục, có thể tới tìm em rồi.
Em cùng con...Có khỏe không?
...............
Ánh sáng chói mắt hiện lên.
Một trận đau đơn xẹt qua trong đầu, Lục Lập Hành cảm giác đầu mình như nứt toác ra.
Bên tai, không biết là ai đó đang lớn tiếng khóc:
"Đều tại anh! Đều là anh làm cho chị dâu đi mất rồi!"
"Huhuhu, Đại Hoàng, cắn hắn!"
"Gâu! Gâu!"
Chăn bị xé rách rớt ra.
Lướt qua trên mặt ướt sũng, chất lỏng vừa sền sệt vừa có mùi hôi.
Lục Lập Hành cố gắng day mắt, hắn ở mắt ra.
"Ai? Mình không phải đã chết rồi sao?"
Ngay sau đó.
Hắn ngây ra một lúc.
Đây là một gian phòng đá xanh nhỏ, lụp xụp tả tơi, mà hắn lại đang nằm trên một tấm gỗ ráp thành giường.
Đứng bên giường là một cô bé mặt đầy nước mắt.
Thấy hắn đã tỉnh lại, cô bé liền hoảng sợ, trừng mắt nhìn hắn, đắt con chó Đại Hoàng lùi lại phía sau:
"Đại...Đại Hoàng, mau nhảy xuống, hắn đã tỉnh, hắn sẽ đánh chết mày."
Đại Hoàng kiên trì không nghe lời, trong miệng nó đầy nước dãi hướng thẳng phía Lục Lập Hành xông lên.
Nó cắn rách quần áo của Lập Lục Hành, rồi kéo hắn đi ra bên ngoài.
Bên trong toàn là âm thanh cầu xin.
"Gâu! ~~"
Một tiếng chó sủa rốt cục cũng làm cho Lập Lục Hành thanh tỉnh.
Hắn một phen trách thoát khỏi Đại Hoàng, giữ lấy cô bé bên cạnh:
"Thiên Thiên?"
Lục Thiên Thiên.
Đây làm em gái út của hắn.
Nhưng làm thế nào mà Lục Thiên Thiên lại có bộ dáng của một đứa trẻ?
Lục Thiên Thiên bị Lục Lập Hành làm cho hoảng sợ.
"Em đây là...Lục Thiên Thiên?"
"Hu hu,....Oa...Oa...Oa"
Lục Thiên Thiên 7 tuổi bị hắn dọa khóc.
"Nhị, Nhị ca, em không phải cố ý đánh thức anh, anh, anh đừng đánh em."
"Vãn Thanh tẩu đi rồi, chị ấy nói sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."
"Người xấu, anh là người xấu."
Lục Thiên Thiên dùng hết sức, giơ nắm đấm nhỏ bé của mình lên đánh vào người Lục Lập Hành.
Đại Hoàng ở một bên, chạy trái chạy phải điên cuông sủa loạn, âm thanh giống như muốn mắng chửi hắn vậy.
Lục Lập Hành cả người chấn động.
Cố Vãn Thanh.
Cô ấy còn sống?
Hắn vô thức đứng dậy, lao vọt về phía cái bàn đen trước mắt, cầm lấy quyển lịch đã ố vàng.
Ngày 21 tháng 8 năm 1990.
Đồng tử của Lục Lập Hành lập tức phóng lớn.
Căn phòng cũ nát.
Vô cùng quen thuộc.
Còn có Lục Thiên Thiên bộ dáng bé xíu nữa.
Hắn sống lại!
" Hà, ha ha ha....."
Lục Lập Hành cười phá lên.
Ông trời đây là nghe thấy được lời sám hối của hắn sao?
Thật quá tốt!
Nhưng mà
Cười được một nửa.
Lục Lập Hành liền ngây người.
Hắn rất nhanh mở ngăn kéo ra.
Lục lọi một lúc, tìm được một cái đồng hồ quả quýt cũ kĩ, nhìn thời gian trên đó.
Buổi sáng, 6h30.
Bên ngoài trời mưa rơi như trút nước.
Tất cả mọi thứ kí ước trong não bộ của hắn, hết thảy chồng chéo lên nhau kéo đến.
"Nguy rồi!"
Hắn hô to một tiếng, lại nhìn sang phía góc cửa.
Nơi ấy có một cục giấy vo viên nằm chỏng chơ ở đó.
Lục Lập Hành chạy nhanh đến nhặt cục giấy lên, đem cục giấy mở ra, là một đơn thuốc.
Là phương thuốc an thai.
Hắn nhét ngay tờ giấy vào trong túi, xoay người ra cửa đi.
"Đại Hoàng, đi"
"Gâu!"
Đại Hoàng hơi sửng sốt, ngay sau đó không do dự đi theo Lục Lập Hành xông ra ngoài.
"Thiên Thiên, ở nhà chờ chớ có chạy lung tung, anh sẽ về ngay."