"Ừm, anh và Đại Hoàng thật may mắn, trên núi bắt được ba con thỏ, anh đã bán một con cho ông chủ Hoàng, mười năm đồng một con, anh liền mua thuốc cho em."
"Anh không có làm xằng bậy, em xem, anh cũng mua mì gạo và một ít trứng nữa."
"Em hiện tại thân thể đặc biệt, vì vậy cần phải ăn uống đầy đủ."
Cố Vãn Thanh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Cô cảm thấy rằng mình ngày càng không thể hiểu được Lục Lập Hành.
"Vậy tại sao hai con này không bán?"
"Này là để dành cho em bồi bổ thân thể, em yên tâm, anh sẽ sớm kiếm được tiền thuốc, ngươi đừng lo!"
Lục Thiên Thiên ở bên cạnh thốt lên:
"Nhị ca mua nhiều đồ như vậy?"
Có cả gạo!
Ở Lục gia thôn, bình thường đều là tự mình trồng lúa mì.
Không lúa gạo.
Có thể ăn được cơm đã là một chuyện rất hiếm.
Lục Thiên Thiên đã một năm chưa được ăn qua hạt cơm nào.
Cô bé liếm liếm đầu lưỡi: "Nhị tẩu, nhị ca thật lợi hại nha!"
Cô bé nhỏ, trong mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Lục Lập Hành lấy hai viên kẹo từ trong túi ra, đưa cho Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, nhìn này!"
Lục Thiên Thiên hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, mừng rỡ nhảy cẫng lên!
"Kẹo, có kẹo này ~~"
Kẹo đáng giá một xu tiền, nhưng Lục gia rất nghèo.
Hơn nữa Lục Lập Hành trước đây rất ngông cuồng, vợ chông lão Lục thường xuyên chu câp cho anh ta.
Lục Thiên Thiên không có ăn kẹo ngay.
Sau khi reo hò, cô bé cẩn thận bước tới chỗ Lục Lập Hành:
"Nhị ca, đây là kẹo cho em sao?"
"Ừm, cho em đó! Cầm lấy đi."
Lục Thiên Thiên vui vẻ cầm lấy kẹo:
"Cảm ơn nhị ca, nhị tẩu, Thiên Thiên có kẹo ăn a ~~"
Bầu trời sau cơn mưa, xuất hiện cầu vồng rất đẹp.
Lúc này nó đang treo lơ lửng trên đỉnh núi phía sau Lục Lập Hành.
Anh hắn đang cười, Thiên Thiên thì ồn ào không ngừng.
Ngay cả Đại Hoàng cũng vui vẻ ồn ào với hai người họ.
Trứng ở nhà cũng đã hết, chỉ còn lại một số loại rau.
Bà ấy thậm chí còn không dám dùng mỡ nấu ăn.
Con trai Vương Thiết Trụ oán trách:
"Mẹ, tại sao hôm nay mẹ lại đưa trứng cho tiểu tử nhà họ Lục kia chứ? Vậy thì chúng ta ăn cái gì đây? Cha sức khỏe không tốt, và chúng ta cũng không đủ tiền mua thuốc bổ."
Dì Vương thở dài, nhìn chú Vương trên giường bệnh nói:
"Mẹ thấy Cố Vãn Thanh đang mang thai, con bé làm sao có thể giữ được cái thai khi sống trong hoàn cảnh của gia đình nó chứ? Không sao đâu, chỉ là hai quả trứng thôi. Mẹ đã nói với tiểu tử nhà họ Lục rồi, bảo hắn sau này đừng đến đây nữa!"
Vương Thiết Trụ có chút bất mãn: "Người như hắn thật không biết xấu hổ, làm sao có thể không tới?"
Anh ta vừa dứt lời.
Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Dì Vương, là cháu, Lục Lập Hành, dì có ở nhà không?"
Vương Thiết Trụ khóe miệng giật giật, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi:
"Thấy chưa, con đã nói rồi, Lục Lập Hành không học vấn không nghề nghiệp, anh ta nhất định sẽ tới xin trứng lần nữa! Con nghĩ rằng Cố Vãn Thanh mang thai cũng là giả, dùng để lừa mẹ thôi."
Dì Vương cũng thở dài: "Haizz, để mẹ đi xem thử."
Vương Thiết Trụ ngăn bà lại: "Mẹ đừng đi, mẹ cứ giao chuyện này cho con. Xem con có đánh cho nó răng rơi đầy đất không!"
Vương Thiết Trụ hung hăng đi về phía cửa.
Mở cửa ra, anh ta sẽ cùng Lục Lập Hành đánh nhau một trận!
Ngay sau đó.
Anh ta choáng váng.
Thấy Lục Lập Hành một tay xách bảy tám quả trứng gà, một tay kia thì cầm nửa con thỏ.
Đứng ở cửa với nụ cười trên môi:
"Thiết Trụ? Cậu cũng ở nhà, mẹ cậu đâu?"
Vương Thiết Trụ còn chưa kịp nói, dì Vương đã vội vã đi ra.
Bà ấy cũng sợ rằng bọn trẻ sẽ thực sự đánh nhau.
"Tiểu Hành, nhà dì thật sự là hết trứng rồi, cho nên....."
"Dì à, cháu không tới đây để mượn trứng." Lục Lập Hành ngắt lời dì Vương, đưa ra một túi trứng:
"Dì quên sao? Lúc sáng cháu mượn trứng, có nói sẽ trả. Trứng này cháu đem đưa lại dì, nào dì Vương, cầm lấy đi!"
"Cái này......"
Dì Vương kinh ngạc.
Vương Thiết Trụ cũng sửng sốt: "Lục Lập Hành, anh lấy ở đâu ra nhiều trứng như vậy?"
Lục Lập Hành cười nói, "Buổi chiều nay tôi đi thôn trên mua đó."
Dì Vương cũng nói: "Nhưng mà, cậu chỉ lấy của nhà tôi hai quả trứng, cho nên không cần trả lại nhiều như vậy đâu."
"Không sao, lúc trước cháu đã lấy rất nhiều trứng của nhà dì rồi, thực xin lỗi dì Vương, nửa con thỏ này, buổi chiều cháu bắt được trên núi, còn tươi ngon, cháu vừa mới mổ xong, dùng để hầm canh, một nửa con này, dì thấy đem đi nấu canh cho chú Vương có được không? Sẽ rất bổ dưỡng."
Dì Vương và Vương Thiết Trụ nhìn nhau.
Lục Lập Hành biết họ không thể tin được.
Liền đem đồ đi qua, nhét vào tay hai người:
"Đừng lo lắng, đây đều là đồ cháu kiếm được hợp pháp. Nếu có ai đến tìm kiếm hay quy trách nhiệm, hãy bảo họ cứ tìm đến cháu!"
Nói xong, Lục Lập Hành xoay người rời đi.
Vương Thiết Trụ nhìn bóng lưng của hắn vẫn không thể tin được:
"Mẹ, có phải hay không Lục Lập Hành đã thay đổi?"
Dì Vương gật đầu: "Xem ra Cố Thanh thật sự mang thai. Người ta nói sinh con đổi người, huống chi đó lại là con ruột của mình. Chúng ta đi làm canh cho cha con!"
Vương Thiết Trụ vẫn còn đầy nghi ngờ.
Đây có phải là Lục Lập Hành mà mình biết không?
Sau khi Lục Lập Hành quay lại, hắn nhìn thấy Cố Vãn Thanh đang ngồi dưới mái hiên, nhìn hắn.