Điền Thượng

Chương 18



Khoảng hai tuần sau đó, trong thời gian này kế hoạch của Thời Tư Nghiên có vẻ diễn ra rất suôn sẻ, nhưng mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Nằm lười trên ghế, Thời Tư Nghiên tự xoa xoa cái bụng vẫn đang phẳng lì của mình “ Chưa thấy có gì hết”

Tiếng điện thoại của cô bỗng reo lên, Thời Tư Nghiên lười biếng đưa tay lấy điện thoại “ Alo, Tần Thanh. Mình chán quá đi”

Tần Thanh ở đầu dây bên kia vừa kết thúc một kì công việc bận rộn, nghe cô bạn mình than chán liền đáp lại “ Mình đang được nghỉ, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi, gọi cả cho Tịch Bích. Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi chơi với nhau”

“ Vậy được, để mình gọi Tịch Bích” Sau khi tắt máy, cô liền nhanh chóng gọi cho Tích Bích. Bên kia okla rồi liền chạy vào phòng chuẩn bị một chút.

Thời gian này ở nhà cô sắp chán chết rồi. Hai người kia, người lớn thì đi làm, người bé thì đi học tới tối mới trở về. Nên ban ngày ở nhà cô cứ hết ngồi lại nằm, ngày này qua ngày khác. Hôm nay được ra ngoài chơi rồi, cô phải tận hưởng mới được.

Rất nhanh sau đó, Tần Thanh đã lái xe tới đón Thời Tư Nghiên. Lúc đầu thấy địa chỉ bạn mình gửi cô còn hồ nghi, sao cô ấy lại ở nơi này, mới chuyển nhà sao?

Trên xe còn có cả Tịch Bích, khi xe vừa dừng lại cô nhìn xung quanh khu vực này, nghi hoặc nhìn Tần Thanh “ Á? Tư Nghiên nói cậu đón cậu ấy ở đây à?”

Tần Thanh gật gật đầu, chắc chắn với việc xem đường của mình lắm “ Đúng vậy, mình đi theo địa chỉ Tư Tư gửi tới đây. Sao vậy?”

Nuốt nước bọt một cái, Tịch Bích quay người nhìn Tần Thanh “ Thanh Thanh, cậu biết Tạ Cẩn Hi chứ?”

Tần Thanh vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, nên thản nhiên gật đầu “ Mình có biết, là tổng giám đốc của Ngân hàng đầu tư Hoan Thuỵ. Mà anh ta thì liên quan gì chứ?”

Thấy bạn mình còn đang chưa nhận ra vấn đề, Tịch Bích liền làm vẻ nghiêm trọng “ Ây da, đây là khu nhà của anh ta đó. Hẳn nào, lúc đó mình đã thấy nghi ngờ rồi”

Giờ Tần Thanh mới phát hiện ra mình hình như đã bỏ lỡ gì đó rồi, cô liền quay sang chỗ Tịch Bích hóng chuyện “ Há? Lúc đó? Lúc nào cơ?”

Tịch Bích nhìn ngó xung quanh, để chắc chắc rằng Thời Tư Nghiên chưa xuất hiện, hít một hơi thật sâu để bắt đầu kể “ Cậu không biết đó chứ. Tạ Cẩn Hi này chính là đối tượng xem mắt mà bà ngoại của Nghiên Nghiên đã sắp xếp, nhưng cậu cũng biết tính cậu ấy. Buổi xem mắt đó chắc chắn không thành công rồi. Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Nghiên Nghiên lại đi làm ở Hoan Thuỵ, lại còn là vị trí làm việc trực tiếp với anh ta nữa. Lần trước cậu không đi dự tiệc của Cố thị thật đáng tiếc, hôm đó hai người họ dù không phải bạn đồng hành của nhau nhưng khi ra nhảy điệu đầu, không biết tại sao hai người họ lại nhảy cùng nhau, mà lại còn rất ăn ý nữa chứ. Rồi cậu biết gì không?”

Trời đất ơi, Tịch Bích nói một tràng dài, làm Tần Thanh còn chưa kịp load. Lại còn có chuyện như vậy, đúng thật là công việc đã biến cô thành người tối cổ mà “ Cậu mau tiếp đi”

Lại hít một hơi, Tịch Bích mới nói tiếp “ Nghiên Nghiên rất rất vô tư nói muốn Tạ Cẩn Hi đưa cậu ấy về, và anh ta đồng ý thật. Hai người họ lại còn trông rất tình tứ nữa. Lúc đó mình đã nghi ngời mối quan hệ giữa hai bọn họ rồi, hôm nay thấy cậu tới nơi này đón cậu ấy nữa mình lại càng chắc chắn với phán đoán của mình. Hai người họ chắc chắn có vấn đề”

Tịch Bích vừa rứt lời thì Thời Tư Nghiên không thể vô tư hơn mở cửa phía sau rồi leo lên xe, mang theo bộ dạng vui vẻ hỏi hai cô bạn đang quá tải thông tin ở phía trên “ Hai cậu nói chuyện gì vậy, cho mình nghe với”

Sự xuất hiện của Thời Tư Nghiên làm cho hai cô nàng kia giật thót mình, đang nở nụ cười cố tỏ ra không có chuyện gì. Tần Thanh phẩy phẩy tay “ Không có chuyện gì, mình với Tiểu Bích đang bàn xem chúng ta sẽ đi đâu”

Nhìn hai người bạn của mình, đang không biết vừa nói chuyện gì mà lúc cô lên xe lại kì lạ như vậy. Nhưng thôi cũng kệ, không có ý định hỏi “ Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”

Cái này thì Tần Thanh không biết, cô chỉ biết lái xe thôi. Vậy nên cả Tần Thanh và Thời Tư Nghiên đều hướng mắt về chỗ Tịch Bích như chờ đợi.

Tịch Bích đang nhìn điện thoại, thấy hai cô bạn đang đổ dồn vào mình, liền bỏ điện thoại xuống cười cười “ Hay chúng ta tới viên trang Cố thị đi, có thể cưỡi ngựa, mình có thể hỏi được”

Tần Thanh và Thời Tư Nghiên lại nhìn Tịch Bích bằng ánh mắt nghi hoặc.

Cảm giác hai người bạn của mình thấy không ổn lắm, cô liền nói thêm “ Nếu các cậu không thích cưỡi ngựa, chúng ta có thể tới vườn hoa phía sau và cả vườn hoa quả nữa”

Hai người kia lại nhìn nhau cười, biết rõ ý muốn của bạn mình rồi, nhưng thôi không nỡ vạch trần. Thời Tư Nghiên ngồi dựa vào ghế, còn Tần Thanh thì chỉnh lại tư thế của mình “ Thôi được rồi, vậy để mình lái xe đưa hai cậu tới đó. Thắt dây an toàn vào đó”

Tịch Bích trước đó đã gọi cho Cố Minh rồi, nói anh ta một chút, cô sẽ dắt hai mĩ nhân tới đó chơi. Nói về quan hệ của hai người này thì cũng mập mờ không kém Thời Tư Nghiên và Tạ Cẩn Hi đâu.

Thời Tư Nghiên ngồi ở ghế sau, đang nghịch điện thoại thì có giọng Tần Thanh phía ghế lái hỏi xuống “ Này Tư Tư, sao cậu lại ở khu này”

“ Mình ở nhờ nhà người quen, tiện trông trẻ con cho họ” Thời Tư Nghiên vẫn thản nhiên đáp lại, thấy cũng đúng nên cô cũng không nghĩ ngợi gì.

Hai người ngồi trên không hẹn mà quay sang nhìn nhau bằng một ánh mắt như chắc chắn điều họ đang nghĩ. Chút nữa tới nơi nhất định phải từ từ ngồi lại họp hội đồng mới được.