Điền Thượng

Chương 30



Thời Tư Nghiên hiện tại thường xuyên phải lái xe di chuyển qua lại giữa Giang Thành và Trấn Giang, công việc ở hai nơi chưa ổn định, bà ngoại Thời lại yếu rồi nên mọi việc đều đè lên vai cô.

Dù đã về nước được cả tháng rồi nhưng mà cô vẫn chưa thể quen được thời tiết, lại thêm được cường độ làm việc lớn nữa. Cuối cùng sức khoẻ của cô cũng không còn trụ được nữa.

Sáng sớm, Nem Nem vào gọi mami của mình như thường lệ. Nhưng vừa leo lên giường tới cạnh bên mami mình cậu nhóc đã thấy có điều gì đó lạ, cậu nhóc liền cụng trán mình vào trán của Thời Tư Nghiên.

Cảm nhận được nhiệt độ hai bên khác nhau, cậu bé liền lo lắng “ Mami, người sốt rồi”

Thời Tư Nghiên hơi hé mắt ra, đưa tay lên xoa má cậu bé, cất giọng trấn an “ Mami không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Hôm nay không đưa con đi học được rồi”

Mami của mình bệnh như vậy, Nem Nem cũng không muốn đi học, cậu liền đắp lại chăn cho cô. Nhìn mami mình lắc lắc đầu “ Con ở nhà với mami, người nghỉ ngơi đi, con đi pha nước gừng ấm cho người”

Mệt mỏi gật gật đầu, cô đã bắt đầu sốt từ nửa đêm, nhưng cô nghĩ chỉ giống với những lần trước chỉ sốt nhẹ, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ hết. Cô cũng không ngờ nó lại không cắt sốt mà lại còn nặng hơn.

Nem Nem chạy vào phòng bếp, khéo chiếc ghế nhỏ mà đứng lên. Cậu nhóc thành thục pha một cốc trà gừng ấm, giống như việc này cậu ta đã làm rất nhiều lần rồi vậy.

Nhìn quanh để tìm xem khay để cốc ở đâu, thì điện thoại của Thời Tư Nghiên ở góc nào đó đang reo lên. Cậu nhóc xuống khỏi ghế, đi tới chỗ chiếc điện thoại ấy mà gạt nghe “ Alo, xin hỏi là ai vậy?”

Ở đầu dây bên kia một giọng nam trầm vang lên “ Là tôi, Tạ Cẩn Hi”

Hóa ra là ông chú này, không biết gọi cho mami nhà cậu có việc gì đây “ Chú Tạ xin chào, cháu là Nem Nem. Mami hiện tại đang bệnh rồi, không thể nghe điện thoại”

Thời Tư Nghiên bệnh rồi? Không biết tới mức nào mà lại không thể nghe điện thoại của anh ta được. Với tình hình này đoán chừng chỉ có hai mẹ con cô ở nhà, anh phải qua đó xem sao “ Nem Nem, đợi chút, bây giờ chú sẽ qua đó”

Không đợi bên kia đáp lại, anh liền tắt máy, nói với Trần Thừa gọi Cố Minh tới điều hành cuộc họp sau đó, hoặc huỷ luôn cũng được. Giờ anh có việc quan trong hơn.

Cậu nhóc bên này sau khi nghe điện thoại xong liền chạy quay lại vào bếp, lấy khay gỗ có cốc nước gừng ấm cẩn thận mang vào phòng Thời Tư Nghiên. Cậu đặt khay lên bàn cạnh giường, rồi trèo lên bên cạnh mami của mình “ Mami, Nem Nem để nước gừng ấm trên bàn nhé, người dậy uống một chút”

Có cậu con trai như vậy, Thời Tư Nghiên cũng thấy mát lòng, đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc “ Ừm, con ra ngoài chơi đi. Mami muốn ngủ một chút”

Cậu bé ngoan ngoan nghe lời, trước khi xuống giường còn hôn vào má Thời Tư Nghiên một cái rồi mới chịu bò xuống giường, ra tới cửa còn nhìn cô một lúc rồi mới chịu khép cửa lại.

Tạ Cẩn Hi nhanh chóng đã tới trước cửa căn hộ của Thời Tư Nghiên, anh ta nóng ruột đưa tay lên gõ cửa dồn dập.

Nem Nem ngồi trong nhà nghe tiếng gõ mà khó chịu, không biết ai lại gõ cửa như muốn phả cả cửa nhà cậu, liền chạy ra mở cửa cho người kia.

Cửa vừa mở, thấy người đàn ông vừa mới gọi điện cho cậu đây mà, nhanh vậy đã tới đây rồi “ Chú Tạ, chú muốn gỡ cửa nhà cháu à?”

Anh ta lúc này không còn để ý gì đến cậu nhóc này nữa, liền trực tiếp bỏ qua cậu bé mà đi thẳng vào bên trong. Mở cánh cửa phòng Thời Tư Nghiên ra, thấy cô đang nằm cuộn chăn tròn vo.

Anh ta liền đi tới, gỡ bớt lớp chăn của cô ra, sốt mà cuộn chăn như vậy là muốn gặp các cụ sớm hay gì.

Thấy người kia xông vào như vậy, Nem Nem liền bám theo miệng la lớn “ Chú muốn làm gì vậy? Chú không được vào trong”

“ Nem Nem, mau ra ngoài chơi đi. Để mami cháu cho chú lo” Anh ta kê gối rồi chỉnh lại tư thế cho Thời Tư Nghiên, người phụ nữ này không biết những năm qua tự lo cho bản thân cùng đứa trẻ kia kiểu gì nữa.

Cậu nhìn người đàn ông kia chăm sóc cho mami mình như vậy cũng không có ý kiến mà đi ra ngoài.

Tạ Cẩn Hi vào trong phòng tắm, anh ta lấy một chiếc khăn thấm nước lạnh rồi mang ra đặt lên trán của Thời Tư Nghiên. Cứ cách một khoảng thời gian ngắn, anh ta lại thay một chiếc khăn lạnh mới, cứ như vậy Thời Tư Nghiên cũng đã dần cắt sốt. Lúc này anh ta mới có chút yên tâm mà đi ra ngoài.

Ra phòng khách, thấy Nem Nem đang ngồi chơi. Anh ta vừa đi vào bếp vừa hỏi cậu bé “ Nem Nem, cháu đã ăn sáng chưa?”

Khẽ lắc lắc đầu, mami của cậu ốm như vậy thì ai nấu bữa sáng cho cậu chứ “ Mami ốm rồi, không ai nấu đồ ăn cho cháu”

Cậu trườn xuống khỏi ghế, chạy vào bếp, bắc cái ghế đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Hi.

Anh ta nhìn cậu nhóc, rồi tiến đến phía tủ lạnh lấy nguyên liệu ra. Định là sẽ nấu cháo cho Thời Tư Nghiên và làm đồ ăn sáng cho cậu bé này “ Nem Nem, cháu không ăn được gì?”

Nhìn đống nguyên liệu trước mắt, cậu chỉ vào lọ bơ lạc trên mặt bàn “ Cháu không ăn được những đồ có lạc”

Tạ Cẩn Hi đưa tay cầm lọ bơ lạc lên, anh ta cũng bị dị ứng với cái này, lại quay ra nhìn cậu nhóc “ Vậy sao vẫn có thứ này trong nhà?”

“ Mami rất thích ăn, nhưng Nem Nem lại bị dị ứng nên mami đã không mua về nữa. Cái này là do Nem Nem lén mua về cho mami, nhưng chưa kịp ăn mami đã ốm rồi” Mami mà biết cậu lén mua cái này chắc sẽ cạp đầu cậu luôn mất. Nhưng thấy mami vì cậu mà không ăn món yêu thích cậu lại áy náy.

“ Cũng thật biết thương mami ghê” Đúng là trẻ con, anh ta xoa xoa đầu cậu bé. Làm sandwich để cho Nem Nem ăn sáng trước. Anh ta mang ra bàn ăn cho cậu nhóc, còn kèm theo một ly sữa.

Lo cho cậu nhóc xong, anh ta mới bắt đầu đi nấu cháo cho Thời Tư Nghiên, để lúc cô hồi lại là có đồ ăn ngay. Đúng là nhà có đàn ông nó khác hẳn.