Điên Tình

Chương 110: Sự dịu dàng của ác ma



(110)

Ở bên trong phòng cấp cứu, vị bác sĩ vô cùng tức giận tới nỗi muốn chửi người. Khi nãy Cung Mặc ôm Thượng Quan Diệp tới đây, ra lệnh cho bác sĩ mau lập tức phải cấp cứu cho cô. Song, trong lúc cấp cứu, mọi người ai ai cũng kinh ngạc, rồi lại đỏ mặt. Cứ nghĩ là bệnh nhân bệnh nặng sắp chết rồi nên mới vội vàng như thế. Không ngờ lại là chuyện đó...

Nhưng mà dù sao cô gái này cũng là lần đầu, người đàn ông của cô cũng ra tay mạnh quá ha. Lúc sung sướng thì không thèm để ý đến cảm nhận của người khác. Lúc cô kiệt sức rồi ngất đi, hắn ta mới vội vội vàng vàng đưa cô tới bệnh viện. Thật đúng là đần hết thuốc chữa mà.

Vị bác sĩ tuy đã kìm nén được cơn giận mà không mắng chửi Cung Mặc là đồ điên, nhưng ông ta vẫn nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt kì quái:

- Biến thái!

Đúng vậy, xu hướng tình dục của gã đàn ông này quả thực rất biến thái. Khắp người cô gái kia toàn là vết cắn rớm máu, chả trách cô ngất đi.

Cung Mặc nhíu mày khi bị nhìn chằm chằm như vậy, hắn không có kiên nhẫn mà lập tức gằn giọng:

- Cô ấy sao rồi?

Vị bác sĩ thản nhiên đáp:

- Chẳng chết được đâu, nếu có trách thì hãy trách xu hướng tình dục biến thái của anh đi. Dù sao cô gái kia cũng là lần đầu, anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

Đương nhiên vị bác sĩ người Pháp này không biết Cung Mặc là ai, vì thế mới dám nói những lời lớn mật như vậy. Cung Mặc lập tức đen sịt mặt lại, hắn muốn giết người quá:

- Cút.

Ngữ điệu lạnh lẽo đến tột độ vang lên khiến cho vị bác sĩ run lạnh, lập tức chạy ra ngoài. Ma quỷ, nhất định là ma quỷ rồi. Tại sao ban ngày ban mặt lại gặp ma quỷ cơ chứ? Khi nãy rõ ràng vị bác sĩ này nhìn thấy đôi mắt Cung Mặc chuyển dần thành đỏ...

Dọa tên bác sĩ kia bỏ chạy, Cung Mặc mới bước tới ngồi bên cạnh Thượng Quan Diệp. Cô dường như rất mệt, ngủ rất say. Từng nhịp thở đều đều của cô đều khiến cho Cung Mặc áy náy vô cùng.

Cung Mặc liền nắm lấy bàn tay Thượng Quan Diệp áp lên má mình:

- Diệp Diệp, xin lỗi, tôi không thể nào kiềm chế được.

Không ngờ, hắn cũng có ngày hôm nay, cưỡng ép thuộc hạ tín nhiệm nhất của mình. Hắn sai rồi, lẽ ra hắn không nên làm thế mới đúng. Hiện giờ nhìn Thượng Quan Diệp vì mệt nên ngủ rất say, trái tim Cung Mặc có chút đau nhói.

Đột nhiên Thượng Quan Diệp nhíu mày, hình như cô đã gặp phải ác mộng:

- Chủ thượng...đừng...đừng bỏ rơi em...

Thượng Quan Diệp nói mơ, đây là lần đầu tiên Cung Mặc được chứng kiến. Không những thế, cô còn liên tục gọi tên hắn, cô nói hắn đừng bỏ rơi cô...

Rốt cuộc Thượng Quan Diệp là đang lo sợ chuyện này sao?

Cung Mặc liền trấn an Thượng Quan Diệp bằng cách cúi xuống hôn lên trán cô:

- Cô bé ngốc, tôi sẽ không bỏ rơi em.

Có được câu an ủi như vậy, mi tâm Thượng Quan Diệp giãn dần, cô liền ôm lấy một cánh tay của Cung Mặc mà ngủ ngon lành. Cung Mặc thấy thế, hắn cũng không tiện rụt tay lại, đành thuận thế mà nằm xuống ôm lấy Thượng Quan Diệp vào lòng.

Chính vì thế, Cung Mặc lơ là đi chuyện của Trầm Uyển. Trầm Uyển đứng cùng Ngự Trầm Quân ngay trước cửa, cô mắt chữ A, mồm chữ O nhìn cảnh tượng trước mặt. Không ngờ cha cô còn có vẻ mặt dịu dàng này sao? Lại là đối xử rất đặc biệt đối với Thượng Quan Diệp. Lẽ nào cha cô...thích Thượng Quan Diệp?

Ngự Trầm Quân nhăn mặt không vui, vì cớ gì mà hắn phải đứng đây ăn cẩu lương của kẻ thù chứ? Hắn lập tức kéo tay Trầm Uyển đi ra ngoài. Chuyện cô tự ý bỏ đi, hắn không hề có ý định sẽ bỏ qua cho cô.

Thấy Ngự Trầm Quân lại bắt đầu giận giữ, Trầm Uyển hoảng sợ vô cùng:

- Trầm Quân, anh giận em sao?

- ...- Ngự Trầm Quân.

- Em biết lỗi rồi mà, anh đừng giận em nữa có được không?

Trầm Uyển liền ra tuyệt chiêu làm nũng trước mặt Ngự Trầm Quân, quả nhiên là cách này vẫn có hiệu quả. Sắc mặt của Ngự Trầm Quân cũng đã đỡ hơn một ít, nhưng khi hắn liếc nhìn chiếc cổ trống trơn của cô, lập tức nhíu mày:

- Sợi dây chuyền anh tặng em đâu?