Điên Tình

Chương 31: Tuyệt vọng



(31)

Trầm Uyển không dám tin, người đàn ông máu lạnh tàn nhẫn ngồi trong đó chính là cha nuôi của mình. Cô càng không dám tin, cô gái vừa nói muốn lấy mạng của cô, lại chính là người bạn thân mà cô tin tưởng nhất, Jessica. Cho dù khuôn mặt không giống như trước đây khi ở trường, nhưng giọng nói của Jessica, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào quên được.

Không thể nào, chuyện hoang đường gì đang xảy ra đây? Hai chân Trầm Uyển mềm nhũn không chút sức lực nào, run rẩy như sắp ngã khụy xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Không, nhất định là Jessica có nỗi khổ riêng của mình nên mới làm vậy. Năm 15 tuổi, Jessica mới chuyển vào trường Surval Montreux. Gắn bó cùng Jessica suốt 4 năm, rõ ràng cô ấy đã có cơ hội giết cô, nhưng cuối cùng cô ấy cũng không ra tay.

Nghĩ tới đây, Trầm Uyển lập tức đứng dậy mở toang cánh cửa phòng ra, cô muốn ngăn mọi chuyện lại. Cô muốn chính miệng hỏi rõ mọi chuyện từ Jessica.

Trong căn phòng tối, tiếng động ở ngoài cửa vang lên khiến cho tất cả mọi người bên dừng hành động của mình lại. Trầm Uyển hướng đôi mắt vô hồn nhìn Vương Việt Dung đang nằm xụi lơ dưới sàn, hai chân dang rộng ra, thậm chí còn chảy rất nhiều máu. Mái tóc đen rối tung, khuôn mặt nhợt nhạt ướt át mồ hôi. Bên cạnh, mấy người vệ sĩ đã ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Ngự Trầm Quân nheo mắt về phía cửa nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi.

- Chưa ngủ?

Hắn thờ ơ liếc nhìn Trầm Uyển lạnh nhạt cất 2 tiếng rồi lại hướng ánh mắt âm u về phía Vương Việt Dung, coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Vương Việt Dung có chút bất ngờ khi nhìn thấy Trầm Uyển ở đây, rồi lại tự cười giễu cợt bản thân.

- Jessica, sao cậu lại ở đây? Cậu mau nói cho mình biết đi, mình có thể giúp cậu.

Trầm Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Vương Việt Dung, đôi mắt này cách đó vài ngày trước vẫn còn là đôi mắt màu xanh. Mái tóc đen này, cách đó vài ngày trước là một mái tóc vàng xoăn. Lẽ nào, khuôn mặt Tây của Jessica, tất cả chỉ là giả hết sao?

- Hừ, cậu giúp ư? Tôi không cần, cậu mau cút đi.

Vương Việt Dung khổ sở quát mắng, cô cố gắng giữ cho nước mắt của mình không chảy xuống. Bộ dạng này nhục nhã này của cô, cô không muốn Trầm Uyển nhìn thấy một chút nào. Với lại, giữa hai người lại có một vòng ân oán như vậy, liệu rằng còn có thể trở thành bạn thân được sao?

Ngự Trầm Quân lạnh lẽo hút một điếu thuốc, im lặng quan sát Trầm Uyển.

Trầm Uyển bàng hoàng khi nghe câu nói đầy xa lạ của cô bạn thân, cô muốn tiến lại gần cô ấy.

- Cậu...cậu sao lại có khuôn mặt như này?

Lúc đó Jessica nói với Trầm Uyển, cô ấy là người Anh chính thống.

Vương Việt Dung cười nhạt:

- Cậu có từng nghe qua, thuật dịch dung không? Muốn biết tại sao tôi lại muốn giết cậu không?

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Vương Việt Dung, Trầm Uyển hoảng sợ, nước mắt lã chã rơi. Tiếng cười thê lương của Vương Việt Dung lại vang lên:

- Chính là vì cha nuôi của cậu đã tàn nhẫn giết cha tôi ngay chính tại nơi này. Cái gì mà lâu đài công chúa chứ? Cũng chỉ là một nơi địa ngục nhuốm đầy máu tươi mà thôi...

- Câm miệng!

Ngự Trầm Quân tức giận, ngữ điệu lạnh lẽo vang lên. Vương Việt Dung rõ ràng có thể cảm nhận được rằng, sự nguy hiểm chết chóc đang rình rập.

Trầm Uyển toàn thân mềm nhũn, vô lực ngã xuống sàn. Khi nãy, Vương Việt Dung vừa nói, cha nuôi giết người? Không, không thể nào. Cha nuôi của cô, sao có thể gây ra những tội ác đó chứ? Cô không muốn tin đây là sự thật, cô muốn nghe chính miệng cha nuôi nói:

- Cha nuôi, phải không?

Giương ánh mắt yếu ớt nhìn Ngự Trầm Quân, cô nói trong tuyệt vọng. Hy vọng bao nhiêu lại tuyệt vọng bấy nhiêu. Ánh mắt bi thương của cô, khiến cho Ngự Trầm Quân đau lòng.

Hắn đứng dậy, sải bước bước về phía cô đang ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh.

- Uyển, về phòng ngủ!

- Cha nuôi, tại sao không phủ nhận? Hay là, lời của Jessica nói là sự thật?

Trầm Uyển lạnh nhạt nhìn Ngự Trầm Quân, bài xích mà quay người đi, không muốn để cho Ngự Trầm Quân chạm tay vào người mình.

Ngự Trầm Quân có chút bất lực, lập tức dang tay ôm chặt lấy cô, không cho phép cô từ chối mình:

- Ngoan, về phòng ngủ.

- Không!

Mọi hy vọng của Trầm Uyển hoàn toàn tan vỡ, cô muốn, cha nuôi chính miệng phủ nhận chuyện này với cô. Nhưng mà, hắn lại không nói gì. Cô vùng vẫy đẩy hắn ra, chạy thục mạng ra ngoài. Vừa chạy, cô vừa khóc nức nở. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy chứ? Tại sao cha nuôi lại không phủ nhận? Chỉ cần hắn phủ nhận, dù đó có không là sự thật đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ miễn cưỡng tin lời hắn. Nhưng mà tại sao, phủ nhận một chuyện đối với hắn, khó khăn tới vậy ư?

Trong phòng, Vương Việt Dung cất tiếng cười khinh bỉ:

- Cha con loạn luân, cái mối quan hệ này nghe thôi mà đã cảm thấy thật hấp dẫn mà.

Ngay từ lâu, Vương Việt Dung sớm nhận ra rằng, trong ánh mắt của Trầm Uyển khi mỗi lần nhắc tới Ngự Trầm Quân, tràn đầy tình yêu thương. Ngay cả ánh mắt của Ngự Trầm Quân lúc nhìn Trầm Uyển cũng tình ý nồng nàn, không phải là ánh mắt của cha nuôi nhìn con gái, mà là của một người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình.