Điên Tình

Chương 40: Sự thật tàn nhẫn



(40)

Cô...chính là con gái ruột của hắn!

Câu nói này liên tục lặp đi lặp lại trong trí óc Trầm Uyển, khiến cho cô bàng hoàng, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang tột độ. Không thể nào, chuyện hoang đường thế này sao có thể xảy ra với cô chứ?

Không, cô phải hỏi lại Cung Mặc cho kĩ mới được. Cô không muốn tin, không muốn tin một chút nào.

- Chú...chú nói vậy là sao? Ít ra phải có bằng chứng, thì tôi mới tin được.

Trầm Uyển gần như suy sụp, đôi mắt đẹp đẽ ngấn nước, cô muốn òa khóc nhưng lúc này hoàn cảnh không cho phép cô trở nên yếu đuối như vậy. Cô tình nguyện là mình nghe nhầm, là nghe nhầm mà thôi.

Cung Mặc cười lạnh, đối mặt với khuôn mặt đáng thương khổ sở của cô hắn cũng có chút dao động, nhưng hắn lập tức gạt sự dao động đó đi.

Con gái của kẻ phản bội, hắn không thể động lòng được. Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra bản xét nghiệm DNA, vứt thẳng vào mặt cô. Những tờ giấy từng tờ một rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, Trầm Uyển vội vã chụp lấy từng tờ một. Cô cúi đầu, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

Dòng chữ "có quan hệ huyết thống " khiến cho trái tim cô đau nhói từng đợt, cô thật sự rất đau. Nếu Ngự Trầm Quân là cha ruột của cô, vậy...tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Tại sao hắn lại chiếm đoạt cô một cách tàn nhẫn như vậy?

Sự thật này...thật không thể chấp nhận nổi, thật quá hoang đường. Trầm Uyển dường như không muốn tin, cô vô lực lắc đầu:

- Không...không phải như vậy...

Bản xét nghiệm DNA này ghi ngày tháng là của 14 năm trước, lúc cô 5 tuổi...

- Năm đó cô bị tai nạn giao thông, còn nhớ chứ?

Năm Trầm Uyển 5 tuổi, đúng là cô từng bị tai nạn giao thông thật, nhưng tới giờ cô cũng không còn chút ấn tượng nào về chuyện này nữa rồi. Chuyện này đã qua, về sau Ngự Trầm Quân không cho phép ai nhắc lại về chuyện này nữa, bởi vì hắn sợ, cô sẽ cảm thấy ám ảnh mỗi khi nhớ về nó. Hắn sợ cô sẽ tổn thương!

Bây giờ, Cung Mặc lại tự mình moi móc chuyện đó ra, những kí ức mà Trầm Uyển không muốn nhớ nhất lại ùa về từng chút một. Ngày hôm đó, máu...rất nhiều máu. Đau, cô rất đau...!

Trầm Uyển sợ hãi bịt tai lại, cô không muốn nhớ, cũng không muốn nghe thêm gì nữa. Những kí ức đó, thật đáng sợ, thật ám ảnh trong tâm trí cô.

Nhưng Cung Mặc lập tức giật tay Trầm Uyển ra, ép cô phải nghe tiếp những lời mà hắn sắp nói:

- Phải, người gây tai nạn ngày hôm đó chính là tôi.

Nhưng chuyện này xảy ra là ngoài ý muốn. Sau đó, Cung Mặc mới biết đến sự tồn tại của Trầm Uyển. Ngay lập tức hắn cho người tới bệnh viện, lấy mẫu máu của Trầm Uyển để làm xét nghiệm DNA. Lúc đó Ngự Trầm Quân là người hiến máu cho Trầm Uyển, vì thế nên Cung Mặc mới dễ dàng lấy được cả hai mẫu máu một cách nhanh chóng. Sau đó, Cung Mặc đã cho người xét nghiệm DNA một cách cẩn thận nhất, xét nghiệm đi xét nghiệm lại 3 lần đều cho ra một kết quả giống nhau. Đó chính là kết quả mà Trầm Uyển đang cầm trên tay.

Lúc đầu khi nghe tin Ngự Trầm Quân đã đưa Hiên Viên Tuyết đi, Cung Mặc vẫn tiếp tục điên cuồng tìm kiếm cô, chỉ mong một ngày nào đó được gặp lại cô. Lúc phát hiện ra sự tồn tại của Trầm Uyển, Cung Mặc còn thật sự hi vọng rằng Trầm Uyển là con gái ruột của hắn. Nhưng khi cầm trên tay bản xét nghiệm DNA trên tay, hắn ta đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng đó rồi.

Hiên Viên Tuyết, chính là cô đã phản bội Cung Mặc này. Vậy thì, đừng có trách hắn tàn nhẫn.

- Lúc đầu tôi còn hi vọng cô là con gái ruột của tôi, lúc đó, tôi sẽ đón cô về, yêu thương cô hết mực. Nhưng...ai bảo cô là con gái ruột của hắn? Đôi cẩu nam nữ đó, tôi nhất định sẽ không tha cho một ai cả.

Cung Mặc gằn từng chữ một mà nói, đáy mắt hắn hoàn toàn là sự phẫn nộ đến cực điểm. Trầm Uyển sợ hãi, bàng hoàng bật khóc nức nở. Cô sợ Cung Mặc, cô sợ Ngự Trầm Quân, cô cũng sợ chính sự thật mà cô vừa phát hiện ra.

Ngự Trầm Quân, hắn quả là một tên ác ma. Thật đáng kinh tởm, ngay cả con gái ruột của hắn mà hắn cũng không tha.

Trái tim cô đau đớn như bị xét vụn, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống gò má xinh đẹp.

- Không...không phải như vậy mà...không phải...

Đoàng đoàng!

Ở bên ngoài, không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu có mưa lớn, sấm chớp dữ dội. Ánh sáng của tia chớp sáng lên, rọi vào khuôn mặt tái nhợt của cô. Thật đáng thương thay!

...

Ở bên kia, Ngự Trầm Quân đứng trước cửa sổ của tòa nhà chọc trời, tay cầm ly rượu vang đỏ như máu phụ nữ, hắn hướng con mắt sâu thẳm cô độc nhìn ra bên ngoài. Từng giọt mưa rơi xuống dưới, con đường dưới kia tấp nập người chạy đi trú mưa. Cuộc sống của bọn họ, tuy tầm thường nhưng thật hạnh phúc biết bao.

Uyển, em ở đâu rồi?

Em nhất định không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ tự mình xuống địa ngục cướp em về bên tôi. Muốn chết, em cũng chỉ được phép chết dưới tay tôi mà thôi.

Bóng dáng cô độc của hắn như in sâu vào trong màn đêm, ngay phút chốc, hắn phẫn nộ ném ly rượu vang xuống sàn. Nhìn rượu vang đỏ từ từ chảy ra sàn nhà, cùng với những mảnh thủy tinh vỡ vụn, đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhuốm màu máu tươi hiện lên tựa như quỷ Satan.

- Ngự Trầm Uyển, giỏi lắm!

Dám nghĩ cách bỏ trốn, coi như là cô giỏi. Quả thật rất giỏi...