Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 32-2: Diệp Quân nghĩ lại (2)



Edit: Thượng Quan Vô Song

Beta: Thượng Quan Minh Lục.


Cha mẹ của Tiêu Ngạn Thành bên kia tất nhiên là tức giận khó nhịn, nhưng mà Tiêu Ngạn Thành đã nhờ thư ký của mình đến chăm sóc trấn an, hai người già từ từ cũng nghĩ thông suốt.

Không trông cậy vào con trai được rồi, mặc anh làm gì thì làm đi thôi, trưởng thành rồi, cánh cũng cứng cáp, ông bà không xen vào được nữa.

Hai người dọn dẹp đồ đạc một lúc, mang theo hy vọng đến, giờ lại ôm thất vọng trở về nhà.

Mà mấy ngày nay Tiêu Ngạn Thành dứt khoát ở nhà làm việc, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Diệp Quân, đến giờ cơm thì ngưng công việc đang làm dở đưa cô ra ngoài ăn.

Đưa cô đi dạo khắp thành phố B, ăn đồ thật ngon, Diệp Quân thích ăn gì thì ăn món đó.

Lúc đầu, Tiêu Ngạn Thành còn lo lắng cô sẽ khổ sở vì bị cách chức, về sau thì thấy cô không có vẻ gì là quá buồn.

Hỏi Diệp Quân, cô thờ ơ nói: “Cách chức thì cách thôi, cùng lắm thì em lại đi xin việc ở bệnh viện khác, trên đời này cũng không phải chỉ có Bệnh viện Đệ Nhất mới có khoa sản.”

Tiêu Ngạn Thành nhìn dáng vẻ bất cần của Diệp Quân, thế nhưng trong lòng anh vẫn hiểu, cô vẫn là thấy khổ sở, chẳng qua chỉ là không quá khó để vượt qua mà thôi, dù sao đó cũng là nơi cô đã làm việc suốt năm năm trời.

Đột nhiên bị cho nghỉ việc như vậy, ai mà không buồn?

“Diệp Diệp, anh đưa em đi đến một nơi.” Một ngày nọ, sau khi cơm nước xong xuôi, Tiêu Ngạn Thành đột nhiên nói vậy.

“Hay là mau về thôi, tiệc tối nay xong anh còn phải họp mà.” Diệp Quân nhận ra gần đây Tiêu Ngạn Thành rất bận rộn, ba ngày hai lần họp.

Để không ảnh hưởng đến anh, cô sắp xếp lại phòng ngủ, còn mua thêm một cái bàn học để cho tổng giám đốc Tiêu ngồi họp.

“Không cần đâu, vẫn còn thời gian mà, đi nào.” Tiêu Ngạn Thành không nói thêm lời nào, kéo Diệp Quân lên xe, Diệp Quân không còn cách nào khác đành phải đi theo.

Lúc này là hơn một giờ chiều, trên đường phố không có mấy mống người, sau nửa giờ, Tiêu Ngạn Thành lái xe tới một nơi thì dừng lại.

Diệp Quân nhìn quanh: “Nơi này, nơi này không phải trường học của em sao?”

Tiêu Ngạn Thành: “Đúng vậy, đã bao lâu rồi em chưa đến đây? Chúng ta vào thăm lại trường một lúc đi?”

Bao lâu chưa đến đây…

Diệp Quân không nhớ rõ, hình như kể từ khi tốt nghiệp 6 năm trước, cô chưa từng trở lại đây lần nào.

Khi đang nói chuyện, hai người đi đến cửa sân trường, trường học này theo kiểu nửa mở, đi vào từ cửa phía tây cần phải kiểm tra thẻ học sinh, cửa phía đông bên này thông với vườn hoa sau trường, thỉnh thoảng cũng có du khách đến đây, không cần kiểm tra.

Bọn họ đi vào từ cửa phía đông, ập vào mắt là một con đường dài nối thẳng tới vườn hoa của trường cách đó không xa.

Hai bên đường này có hàng cây hạnh đã trồng được mấy chục năm, bởi vì thời tiết chuyển lạnh nên lá cây đã ngả vàng. Nhìn thoáng qua liền thấy cây hạnh đứng hiên ngang thẳng tắp choàng thêm áo giáp vàng, màu vàng rực rỡ gần như hoa cả mắt.

Gió thổi qua, lá cây ào ào bay xuống, theo gió mà nhẹ nhàng lất phất gần mặt đất, giống như một tấm thảm dệt từ tơ vàng, huy hoàng chói lọi, nguy nga lộng lẫy.

Tiêu Ngạn Thành nắm lấy tay Diệp Quân, bước lên mặt thảm ánh kim nguy nga tráng lệ.

“Em còn nhớ không, hồi ấy anh thường xuyên đứng chờ em ở chỗ này.”

Làn gió lướt qua, thanh âm của anh dịu dàng triền miên như cái thuở còn niên thiếu.

Trong thoáng chốc, Diệp Quân tưởng rằng mình đã quay về thời học sinh mấy năm trước, lúc ấy, cây ngân hạnh rực rỡ, thiếu niên tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời cầm lấy tay cô cười, hôn lên cánh môi mềm mại, gió cuối thu dịu dàng lướt qua chiếc khăn quàng cổ tình nhân của hai người họ.

Đó là độ tuổi đẹp nhất đời người.

“Vẫn nhớ kỹ.” Cô cắn môi, mỉm cười nhìn anh chăm chú.

Đã qua nhiều năm, anh không còn vẻ trẻ trung sôi nổi của ngày xưa, năm tháng lắng đọng lưu lại cho anh khí chất ổn trọng trưởng thành, ánh mắt nhìn cô ôn nhu lưu luyến, triền miên đến tận xương tủy.

“Anh cũng nhớ.” Anh nhìn qua hình ảnh các học sinh năng động thoải mái trên sân tập cách đó không xa, cười nói: “Khi đó, cứ vừa đến cuối tuần là anh lại đến tìm em, chờ em ở nơi này, ngắm nhìn lá cây ngân hạnh rụng, ngóng trông bóng em giữa vùng trời ánh vàng này.

“Có lẽ đấy chính là trông mòn con mắt.”

Thanh âm êm dịu, mang theo sự bồi hồi xúc động và ngọt ngào.

Bảy năm trôi qua, đi hết một phần đời người, cõi lòng kinh qua bao dịp thủy triều lên xuống, sinh mệnh từng chút trôi đi, có biết bao nhiêu chuyện đã không còn dáng vẻ như thuở ban đầu.

Thế nhưng anh vẫn ở bên cô như cũ, kiên định mà dắt tay cô, nói với cô về thời từng niên thiếu ngọt ngào của bọn họ.

Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười.

“Những năm này, hình như anh cũng không thay đổi mấy, vẫn luôn như vậy.”

Từ ánh mắt ấy, cô dường như có thể chạm đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của anh, nơi đó nhất quyết giữ lại vì cô, không hề cho người khác bước tới.

“Em cũng không thay đổi gì, không phải sao?”

Tiêu Ngạn Thành cứ thế hỏi ngược lại.

Cô cũng không còn nhớ rõ lúc mình còn trẻ đứng dưới cây ngân hạnh trông như thế nào.

Ít nhất cũng không phải dáng vẻ như hiện giờ, giống như một bại tướng, không có chỗ để đi, tiền đồ sự nghiệp mong manh, đứng giữa ngã tư cuộc đời mà hoang mang không biết phải làm sao.

“Không, Diệp Quân, những năm qua, anh cảm thấy em chưa hề thay đổi.”

Vừa nói, anh vừa dắt tay cô đi tới rừng cây bên đường, nơi đó là mảng lớn cây ngân hạnh, giống như hoàng kim trải đầy đất.

“Nhìn xem, em còn nhớ nơi này không?”

Diệp Quân ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt Tiêu Ngạn Thành thấy một cái cây cao nhất.

‘Chính là ở đây, chúng ta đã nói với cây đại thụ này ước nguyện vủa mình, em còn nhớ ước nguyện của mình không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ giây lát, hình như cô vẫn nhớ có chuyện này.

“Có nhớ.”

“Ừm?”

“Ước nguyện của em là làm một bác sĩ khoa sản ưu tú, được tận mắt đón những thiên sứ bé nhỏ hạ xuống nhân gian, tận tai nghe tiếng khóc chào đời nỉ non đầu tiên của những đứa bé ấy.”

Khi đó cô còn trẻ, tràn đầy lòng tin đối với bản thân, cô nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, tiền đồ của cô sẽ là một khoảng trời rực rỡ.

Thế nhưng sau này cô mới biết, xã hội này có quy tắc vận hành của nó, bác sĩ trong bệnh viện lớn cũng phải tuân theo guồng quay, tiến vào bệnh viện lớn, thi công chức, viết luận văn, cạnh tranh nhờ vả, xin đề tài nghiên cứu, tiếp tục thi lấy bằng, đây chính là một game đánh boss thăng cấp.

Trong quá trình diệt boss nâng level này, vừa đi từng bước vừa phải xem gia thế bối cảnh, có đôi khi thậm chí mơ ước, mục tiêu cũng không cần biết, chỉ cần tuân theo các quy tắc lớn mạnh có sẵn mà hòa nhập vào con đường như vận chuyển sắt thép này, nhẫn nhịn đến khi tóc điểm hoa râm, hoặc là hết khổ, hoặc là không có chút danh tiếng nào.

Diệp Quân biết mình không phải kiểu người như vậy, có lẽ cô nhịn đến cuối cùng cũng không làm ra được thành tựu.

Thế nhưng cô không thể tưởng tượng sẽ có ngày mình bị sa thải.

Bị sa thải khỏi khoa sản của Bệnh viện Đệ Nhất cô hằng mơ ước.

Cắt chức có nghĩa là như thế nào, nghĩa là cô thất bại, không đủ tư cách, ước mơ cả đời của cô bị một tờ giấy cách chức hủy diệt.

Tiêu Ngạn Thành nhìn gương mặt trầm xuống của Diệp Quân, biết cô quả nhiên là để ý, làm sao mà không để ý được cơ chứ.

Cô chỉ cố tỏ ra mình vẫn ổn thôi.

Anh nhẹ nhàng nắm tay Diệp Quân: “Thật ra em vẫn luôn xông pha vì ước mơ của mình, cố gắng phấn đấu trở thành người ưu tú nhất. Em chỉ là vững vàng kiên trì với nguyên tắc của mình mà thôi, nếu việc này không thể hòa hợp được với những loại quy định, điều lệ vì bảo vệ sự ích kỷ của bản thân kia, vậy thì chỉ có thể nói là xã hội này thực tế quá gai góc, không có đủ không gian để chứa đựng ước mơ của em.”

“Em không cần phải biết người khác đối đãi với em như thế nào, em chỉ cần tự hỏi, em thật sự làm sai hay sao? Bởi vì một bức thư nặc danh không rõ nguồn gốc mà rước lấy tai bay vạ gió là lỗi của em sao? Nếu như em không sai, vậy em chỉ là vật hy sinh nơi làm việc, tại sao lại muốn vì thế mà làm khó bản thân? Em kiên trì muốn để thai phụ kia sinh mổ bằng cách gây mê toàn thân, em có hối hận không? Nếu thật sư xảy ra nguy hiểm, em có nguyện ý gánh vác trách nhiệm không?”

Tiêu Ngạn Thành nhẹ nhàng nắm bả vai Diệp Quân, ôn nhu mà kiên định hỏi: “Diệp Diệp, bị cách chức có lẽ chính là cái giá em phải trả. Em có thực sự hối hận không? Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, em sẽ làm như thế nào?”

Diệp Quân ngước mắt lên, nhìn vào mắt Tiêu Ngạn Thành.

Cô thấy hình bóng của mình trong mắt anh.

Vừa rồi cô nói, cô đã không còn nhớ rõ dáng vẻ thời còn học sinh của mình.

Nhưng bây giờ, trong con ngươi sâu lắng như biển rộng của Tiêu Ngạn Thành, cô như thấy được mình lúc còn trẻ.

Khi đó tóc cô xõa ngang vai, áo trắng váy trắng, cô hướng về mảnh trời rộng lớn trên cây ngân hạnh hô thật to, muốn vì sự nghiệp ở khoa sản mà phấn đấu cả đời, muốn ở trần thế này nghênh đón thiên sứ trắng noãn hạ phàm.

Cô muốn trở thành một bác sĩ được người khác kính trọng.

Bị cách chức, bị sa thải, đều không là gì hết, đây là cái giá cô nhất định phải trả để duy trì tín ngưỡng của mình.

Quay lại lần nữa, cô vẫn sẽ làm vậy.

Đơn giản như thế đấy.

Diệp Quân lập tức bình thường trở lại.

“Dù cho là 100 lần, 1000 lần, em vẫn lựa chọn như vậy.”

Tiêu Ngạn Thành siết chặt lấy bờ vai cô, tươi cười.

“Đúng thế, em chính là em, lựa chọn điều mà em muốn chọn. Nếu như bọn họ cách chức em thì là do bọn họ vừa đần, vừa ngốc, vừa ngu xuẩn, đó không phải là lỗi của em! Một ngày nào đó, em sẽ trở thành bác sĩ đỡ đẻ nổi tiếng người người đều biết, bọn họ sẽ phải xấu hổ, hối hận vì chuyện ngày hôm nay. Đến lúc đó, bọn họ có quý xuống cầu xin em trở lại em cũng không thèm quay về!”

“Đúng vậy!”

Diệp Quân càng nghĩ càng thấy hợp lý, Tiêu Ngạn Thành nói quá đúng!

Tiêu Ngạn Thành buông bả vai của cô ra, vén tay áo lên.

“Hiện tại, chúng ta cùng hô to với cây ngân hạnh này, bọn họ đều là đồ chó má!”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Hả?’

Làm như thế… Có ổn không?

Không tốt lắm đâu?

Cô lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, nhìn xem xung quanh có người hay không.

Tiêu Ngạn Thành thì chẳng thèm quan tâm: “Bọn họ làm em không vui, anh nhìn thấy liền cáu, lập tức muốn mắng bọn họ. Chúng ta chính là muốn chửi bọn họ là đồ chó má. Chúng ta không thèm care bọn họ!”

Diệp Quân nghĩ một tí thấy cũng đúng.

“Nói đúng lắm, ngay cả chó má cũng không bằng!”

Thế là hai người nắm tay nhau, hăng hái hô to với cây ngân hạnh tựa như hồi còn trẻ.

“Mấy người đều là đồ chó má!”



Đây là một loại biện pháp ngây thơ, thô tục cỡ nào cơ chứ.

Cơ mà… hình như là thực sự đặc biệt có tác dụng.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!