Diệp Dương

Chương 19



Diệp Dương 19 tuổi, cái tuổi thanh xuân tươi tốt, tuổi hạnh phúc nhất đời người cậu lại thấy nhàm chán nhất, vô vị nhất.

Mỗi ngày lặp đi lặp lại là ở trong nhà kho, nhìn ra ngoài và chờ cơm đến thì ăn. Cơm của cậu mỗi ngày chỉ có một bữa duy nhất vào buổi tối, cơm là sau khi những người làm ăn xong còn thì mang cho cậu, hết thì cậu phải nhịn. Không phải cậu không muốn rời khỏi đây, mà là cậu chính là một tên mù đường điển hình, lần nào rời đi cuối cùng cũng là đi lạc và bị ông chú biến thái tìm về.

Dần dần cậu cũng không còn ý muốn rời đi nữa, cứ.. Sống ở đây đến khi chết đi, cũng không cần lo không có việc gì làm, không có chỗ ở và thức ăn.

Nhấc cơ thể gầy yếu của mình lên, Diệp Dương ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhà kho này cách nhà chính một khoảng khá xa nhưng lại gần ngay sân vườn. Bên ngoài có mấy người tới, lại là mấy vị khách làm ăn của bà già đến, nhìn mấy ông chú béo ú đó, thật buồn nôn mà, có người cũng nhìn thấy cậu, đưa ánh mắt đánh giá làm cậu thấy buồn nôn rồi cũng đi vào trong.

Một lúc sau, cậu cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái ý định quay về chiếc giường đơn độc trơ trọi, thứ duy nhất có trong nhà kho này ngủ nhưng đúng lúc cửa nhà kho có người tới, là 'em trai' của cậu, một tên phách lối đần độn, đằng sau nó còn có hai người làm đi theo sau.

Ghét bỏ hừ mũi, quay đầu ra hiệu cho hai người đằng sau tiến lên bắt lấy Diệp Dương, nếu không phải mấy vị trong nhà nhìn trúng cái tên con hoang này gã cũng không thèm đặt chân đến đây.

Đem người đến phòng mấy vị khách, Diệp Lục Tuấn - chính là 'em trai' Diệp Dương cảnh cáo cậu, "Nếu mày dám không nghe lời thì sẽ biết tay tao!"

Sau đó đóng của phong lại, Diệp Dương bị một người túm lấy, cậu nhìn nhìn ông chú béo ịch đang sờ soạt cậu nhíu mày, "Ông có ý gì?"

Ông chú béo và mấy người trong phòng đang ngồi uống rượu đều ha ha cười, "Có ý gì? Tất nhiên là 'ăn' mày chứ còn gì nữa!" Giọng điệu giống như được ông ta nhìn chúng thì Diệp Dương phải cúi đầu cảm ơn vậy.

Diệp Dương cong môi, 'ăn' cậu? Muốn ăn? Vậy còn chưa biết ai ăn ai à nha.

Diệp Lục Tuấn bưng khay hoa quả vừa chuẩn bị xong lên lầu, mẹ gã nói, phải tự mình chăm sóc mấy vị kia, như vậy gã mới có được nhiều cơ hội làm ăn hơn.

Gã cũng không quan tâm tới người 'anh trai' đang chịu nạn ở bên trong đó của minh ra sao, đây là vinh dự cho tên đó rồi.

Nếu tên kia làm được những vị khách đó hài lòng thì lần này gã sẽ phát tài to rồi, ở trong lòng điên cuồng cười, hai mắt đều biến thành hình chữ tiền, Diệp Lục Tuấn đi đến trước cửa gõ gõ có lệ mấy cái, gã đẩy cửa đi vào, bên trong.. Đã trở thành địa ngục trần gian.

Tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, Diệp Lục Tuấn gã ngồi trên đất, khay hoa quả bị đánh rơi bên cạnh, gã nhìn thấy gì đây? Bên trong đáng ra không nên như vậy!

Trong phòng, Diệp Dương đang dùng chiếc nồi áp suất nấu thịt, trên môi là tươi cười hiếm có, trên tay, trên mặt và cả quần áo cậu khắp nơi đều là những vết máu. Mà bên chân cậu, mấy người đáng ra giờ này phải đang rất vui vẻ cuồng hoan đang nằm đấy, thất cả đều mang bộ mặt sợ hãi, hai mắt vẩn đục trơn to giống như sắp lồi ra vậy, thịt khắp người trừ khuôn mặt đều bị khoét đi hết chỉ còn bộ xương trắng dính đầy máu.

Diệp Lục Tuấn sợ hãi muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng hai chân run run không nghe gã điều khiển, gã chỉ có thể lấy tay chống đất bò từng chút một ra bên ngoài, chân bị nắm kéo lại, gã bị cột để một bên.

Sau đó gã nhìn thấy Diệp Dương lấy mấy miếng thịt nữa bên cạnh bỏ vào trong nồi, mấy miếng thịt đó chứa đầy máu, từng miếng đầu là thịt được lóc ra từ người mấy cái xác bên cạnh! Tên con hoang nấu mấy cái đó không phải là.. Để chứng thực suy nghĩ của gã, Diệp Dương lấy cái bát nhỏ múc một miếng canh ra, dùng thìa từ từ.. Cho vào miệng!

Diệp Lục Tuấn tè ra quần ngất đi, khi tỉnh lại, gã nhận ra bên người mình còn có cả mấy cái 'xác' nữa, vẫn còn động đậy, lại nhìn tên con hoang ngồi bên cạnh mẹ mình, lấy con dao xoay tới xoay lui trên người mẹ đang tìm chỗ hạ dao, mẹ dãy dụa mãi, cảm nhận con dao trên người sợ hãi rồi bất tỉnh nhân sự.

Gã chứng kiến mẹ mình bị dao khoét thịt, đau đớn, máu chảy lênh thênh, đẫm ướt khắp sàn nhà. Bị đau tới tỉnh lại bị đau tới ngất đi, cuối cùng là vì mất mấu quá mà chết. Tên con hoang lại đem những miếng thịt kia bỏ vài nồi nâu, rồi tháo miếng vải bịt miệng của ba cho ba ăn thịt mẹ, đến chị gái, rồi đến gã. Tên đấy không cần biết gã có mở miệng hay không mà cứ như vậy trực tiếp cậy miệng gã ra rồi nhét thịt vào. Gã rất muốn ngất giống ba ba và chị gái nhưng gã lại rất tỉnh táo, tinh thần vì vừa mới ngất nên bây giờ rất cứng cáp, gã muốn ngất mà không ngất được.

Gã cứ mở mắt trừng trừng nhìn từng người nhà mình bị hành hạ đến chết, từ mẹ gã, ba gã đến chị gái gã và rồi bây giờ còn mỗi mình gã, hắn ta cứ giết một người lại bắt những người còn sống ăn hết số thịt kia, bụng gã rất đau, rất muốn nôn nhưng trên miệng lại có miếng vải bịt rất kín, làm gã không thể nôn ra được.

Nhìn cậu cầm con dao đến gần, gã sợ hãi lui về sau, nhưng ở đây đã đến góc tường, không có chỗ để lui nữa, nhìn cậu cắt từng miếng thịt của gã rồi nhét vào miệng gã, gã đau đớn, rất đau, cho dù ai bị khoét như tươi sống khoét thịt như vậy thì cũng đau giống gã đi. Không biết bao lâu, gã không còn cảm thấy đau nữa, thịt trên người đã bị lóc ra gần hết, người gã trở nên lạnh lẽo, gã cảm thấy đã được giải thoát..