Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 53: Vỡ lòng



Diệp Hy giận dữ ngồi dậy, đem y phục mặc lại cẩn thận, một đường rời khỏi Phong Y Thiên Nguyệt. Lúc đi Diệp Hy không quên phân phó người vào chăm sóc phu nhân, còn bản thân trở về thư phòng xử lý công vụ.

Triệu Tuyên bất đắc dĩ đưa mắt nhìn theo, tuyến thể đều bị trêu chọc đến phản ứng nhưng nha đầu kia chậm chạp không vỡ lòng, xem ra nàng lại phải kiên nhẫn chờ thêm vài năm nữa.

Tư Hoa đem cửa đẩy ra, tiến vào nhìn trong phòng một mảng rối loạn, nhưng phu nhân vẫn như cũ ngồi ngay ngắn trên giường, chỉ có y phục bị kéo lộn xộn đi. Không cần hỏi cũng biết là không thành sự, chủ tử chậm chạp không vỡ lòng, ngay cả hạ nhân bọn họ cũng lo lắng không yên.

"Không cần lo cho ta." Triệu Tuyên ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ấy thư phòng đã bắt đầu sáng đèn, nhịn không được mà nói: "Giúp ta thay y phục, ta muốn gặp nàng."

"Vâng."

Tư Hoa tiến lên dìu phu nhân xuống giường, phân phó thêm vài ba nha hoàn chuẩn bị y phục. Loay hoay một lúc cũng xong, bên ngoài cũng đã lất phất những hạt mưa, xen lẫn là âm thanh xào xạt của lá cây.

Triệu Tuyên bước ra khỏi cửa lớn Phong Y Thiên Nguyệt, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vươn ra, hạt mưa nặng nề rơi vào lòng bàn tay nàng. Âm thầm thở ra một làn khói mỏng, không bao lâu nữa đông sẽ đến, một năm nữa cũng sắp trôi qua rồi. Vậy là nàng đến đây cũng gần một năm, nhanh thật, như một cái chớp mắt, thu qua đông tàn, cánh nhạn mỏi mệt bay về phương nam.

"Phu nhân cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

Tư Hoa bung ô ra, nghiêng về phía Triệu Tuyên, tay kia nâng lên để phu nhân đặt vào, một đường dìu nàng đến thư phòng.

Ánh sáng từ trản đèn hắt lên mặt đường rải đầy sỏi, giọt mưa rơi xuống bắn tung tóe ướt đẫm chân váy liên hoa, đôi hài thêu màu son đạp lên nước mà bước đi. Tư Hoa thật sự nhìn không được, đưa ô cho nha hoàn bên cạnh, tự thân cúi người nâng váy của phu nhân lên để khỏi bị ướt.

Triệu Tuyên muốn ngăn lại, nhưng Tư Hoa cứ nhất quyết không chịu, đành thuận theo nàng ấy, tiếp tục đi về phía thư phòng.

Thủ vệ gác trước cửa nhìn thấy phu nhân đến liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói: "Phu nhân đợi một lát, để ty chức vào thông báo cho chủ tử."

"Được."

Đợi không được bao lâu thì thủ vệ kia đi ra, cung kính khom người mời Triệu Tuyên đi vào.

Trước khi đến đây, Triệu Tuyên đã an bài người chuẩn bị cho nàng một bát canh nhân sâm, đứng đợi nãy giờ cũng nguội đi một chút chỉ đành tăng nhanh cước bộ một mình đi vào thư phòng.

Trản đèn được thắp dọc theo lối đi, trên đường đi thấy nhiều nhất vẫn là kệ sách, so với Tàng Thư Các của hoàng cung còn lớn hơn gấp hai gấp ba lần.

Triệu Tuyên đi thẳng đến thư án của Diệp Hy, phát hiện nha đầu này vẫn còn buồn bực, thấy nàng đến thì đảo mắt cúi đầu xem công văn.

"Tiểu thư." Triệu Tuyên nhỏ giọng gọi một tiếng, đem bát canh nhân sâm đặt lên bàn, chuyển qua ngồi bên cạnh Diệp Hy: "Đã khuya lắm rồi, vẫn nên về viện tử nghỉ ngơi thôi."

"Không sao, nàng về Phong Y Thiên Nguyệt nghỉ ngơi trước đi, ta còn vài việc cần xử lý."

"Tiểu thư." Triệu Tuyên ảm đạm thở dài một tiếng: "Cũng không phải lỗi của ngài, sao cứ phải tự trách?"

Động tác lật sách thoáng khựng lại, hàng mi dài rũ xuống thêm một đoạn, hiển nhiên lộ ra một tia chán nản. Dù cho Triệu Tuyên có nói đây không phải lỗi của nàng, nhưng Triệu Tuyên chuyển đến đây gần một năm vẫn không có động tĩnh, người ngoài sớm bàn tán không hay rồi, nói thế nào tất cả cũng là do nàng không khả năng mà ảnh hưởng đến nàng ấy.

Triệu Tuyên còn không hiểu tiểu phu quân nhà nàng sao, lúc này mười phần là đang tự trách, chỉ sợ về sau không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Tiểu thư."

Rời khỏi chỗ ngồi, chậm chạp chuyển qua ngồi đằng sau đối phương, vòng tay ấm áp vươn ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ nàng.

Diệp Hy tự nhiên biết Triệu Tuyên làm vậy để làm gì, nhìn thấu nàng không dám nhìn thẳng nàng ấy cho nên dùng cách này để cùng nàng giao tiếp.

"Tiểu thư, chuyện này ngài làm sao cưỡng cầu được, chi bằng tất cả thuận theo tự nhiên đi." Triệu Tuyên tựa cằm vào vai Diệp Hy, nho nhỏ thì thầm: "Dù sao cũng đã chuyển đến Phong Y Thiên Nguyệt, sớm muộn cũng là người của ngài, gấp gáp chỉ làm hư chuyện mà thôi."

Diệp Hy bất đắc dĩ thở dài, cũng không có trả lời Triệu Tuyên, rầu rĩ cúi đầu.

Triệu Tuyên hơi hơi cười, xem ra đã khuyên được nha đầu này rồi, nhịn không được vui vẻ ở bên gò má trắng nõn kia lưu lại một nụ hôn. Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy lưu loát đem nàng kéo xuống, hoàn hảo ngã vào lòng đối phương.

Gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, sau lại che miệng khúc khích cười: "Tiểu thư, hảo thân thủ."

Diệp Hy đắc ý cười: "Đó là tất nhiên."

Nhìn xuống phiến môi mỏng tràn ngập tiếu ý kia, trong lòng nhịn không được rung động, khát khao hơi ấm cùng sự ngọt ngào đến từ đối phương.

Tất nhiên nhìn ra ánh mắt kia đang khát cầu điều gì, Triệu Tuyên xấu hổ nghiêng đầu đi, che giấu đôi phiến đỏ ửng trên gò má mình. Cằm đột ngột bị giữ chặt lấy, nâng lên, đón nhận một nụ hôn bất ngờ, ngay cả nàng cũng không kịp phản ứng đã bị đối phương cuốn vào sự cuồng nhiệt không lối thoát.

Đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi, thoáng một cái đã biến thành đại thụ che trời, đem nàng phủng ở trong lòng mà che chở. Kỳ thật sớm đã chấp nhận sự chở che, cam nguyện ở phía sau bóng lưng kiên cường ấy, phụ thuộc hoàn toàn vào người này.

Chưa từng hối hận...

Vòng tay kia không tính là quá rộng lớn, nhưng vô cùng vững chắc, khiến nàng toàn tâm toàn ý mà tin tưởng. Ghì chặt vai đối phương, ra sức day dưa, quyến luyến trong mắt kéo dài một mảng tình ý triền miên.

Y phục trên người lại bị lung tung kéo xuống, biết rõ nha đầu này vẫn chưa buông được ý niệm mau mau vỡ lòng, Triệu Tuyên bất đắc dĩ cười khổ, tùy ý nha đầu này náo loạn.

Trung y đều bị cởi xuống đến thắt lưng, chỉ còn yếm tử sắc trên người, hai khỏa no đủ bên dưới nương theo nhịp thở rối loạn của chủ nhân mà phập phồng, đặc biệt mê người.

Đương lúc hưng phấn nhất bên ngoài lại truyền đến tiếng binh khí, Diệp Hy buồn bực liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng người đan xen giao đấu phản chiếu trên cửa giấy.

"Ở đây đừng đi lung tung."

Nói xong, chỉ thấy Diệp Hy cầm vội thanh kiếm đặt trên bàn, một đường chạy ra ngoài xem thử tình hình.

Triệu Tuyên có chút mất hứng nhìn ra bên ngoài, không biết là ai mà gan lớn đến mức chạy vào phủ đệ của trữ quân La Mã náo loạn, xem ra nhất định đã lên kế hoạch tính toán từ trước. Cẩn dực mặc lại y phục của mình, Triệu Tuyên đi hài vào tính ra xem thử, nhưng nhớ lời dặn của Diệp Hy, đành ngoan ngoãn ở trong này.

Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, Triệu Tuyên quay đầu lại, không thấy ai, bất tri bất giác nhìn lên mái nhà. Không ngoài dự đoán, từ trên mái nhà truyền đến tiếng bước chân hối hả, còn có tiếng va đập rất lớn, không lâu sau mái nhà bị đập vỡ một lỗ lớn, hắc y nhân từ trên mái nhà nhảy xuống.

Trong lòng Triệu Tuyên đoán chắc mười phần đám người này đến đây là vì hổ phù, sau lần bị ám sát kia, Triệu Tuyên sớm đã đem hổ phù cất ở một nơi không ai biết đến, nàng chết thì bí mật chôn giấu hổ phù kia cũng đi theo.

Lùi về một bước, cẩn thận quan sát, trong lòng Triệu Tuyên đánh một cái giật mình, kia là thủ vệ phủ hoàng tước!?

Nếu vậy nhất định là do người của Thất vương phủ giở trò!!

Động tĩnh bên trong lớn như vậy, người ở bên ngoài tất nhiên nghe thấy, nhận ra kế điệu hổ ly sơn cũng quá muộn.

Triệu Tuyên mặc dù đều sợ đến trong lòng cuống lên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên phong thái của một trữ phi, cẩn trọng đánh giá tình huống hiện tại. Nhưng xem ra đám người đó không cho nàng nhiều thời gian như vậy, nhất tề xông lên, chỉ yếu là muốn vây bắt, càng không có ý muốn giết nàng.

Nắm được điểm yếu này, Triệu Tuyên không cùng bọn họ cứng đối cứng, một đường bỏ chạy!!

Đám người kia la hét đuổi theo, ngăn Triệu Tuyên đến gần cửa, tốc độ tất nhiên nhanh hơn nàng gấp mấy lần. Mắt thấy cửa bị chặn, Triệu Tuyên không thể đâm đầu chạy về phía đó, một đường vòng quanh mấy kệ sách cao.

Kệ sách trong thư phòng đặt biệt nhiều, cao gần một trượng, đủ che khuất một người nhỏ bé gầy yếu như Triệu Tuyên, lách qua lách lại giữa các kệ sách cũng vô cùng dễ dàng.

Đáng tiếc y phục trên người quá sức rườm rà, Triệu Tuyên chạy một chút thì vướng hai ba lần, lại không thể dừng lại cởi bỏ, đành phải xách vạt áo thật dài phía sau chạy tiếp. Bên ngoài vẫn ồn ào, trong thời gian ngắn Diệp Hy sẽ thoát không được, buộc lòng Triệu Tuyên phải tiếp tục chạy, kéo dài được bao nhiêu thời gian sẽ kéo dài.

Trong lúc bất cẩn đã làm rơi vạt áo, bị đám hắc y đạp mạnh một cái, lảo đảo ngã xuống, đầu va vào kệ sách đau điếng.

Triệu Tuyên hận đến nghiến răng, thề sẽ không mặc quần áo quá dài nữa, cái gì mà trữ phi phải mặc như vậy mới có uy phong, phi!! Nàng có chết cũng không mặc nữa!!

Đám hắc y nhân bị Triệu Tuyên quay như chong chóng cuối cùng cũng đem nàng tóm gọn được, giận dữ mắng chửi một phen.

"Khốn khiếp, ngươi chạy tiếp đi!! Có giỏi đứng dậy chạy tiếp đi!! Lão tử tức giận sắp điên rồi, chờ khi tìm được hổ phù xem ta tính sổ với ngươi thế nào!!"

Triệu Tuyên nghiêng đầu ngăn cơn mưa nước bọt của hắn bắn vào mặt, chán ghét mà liếc một cái, tên khốn này bao lâu chưa đánh răng rửa mặt rồi??

"Ha, đúng là xương cứng, dám liếc lão tử sao?"

Hắn hung hăng xốc người Triệu Tuyên lên, bàn tay thô cứng như gọng kiềm giữ chặt lấy bản vai nàng: "Nho nhỏ thân thể như vậy còn dám chống đối lão tử? Có tin ta ở đây nghiền chết ngươi không?"

Triệu Tuyên không sợ trái lại còn quát vào mặt hắn: "Buông cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi bản phi!!"

"Ngươi giỏi lắm!! Để xem lão tử thu thập ngươi ra sao!"

Ngay lúc bàn tay to lớn của hắn vung lên thì âm thanh tê rống đau đớn cũng phát ra, máu phun cao ba tấc, thân ảnh cao lớn kia cũng từ từ đổ sụp. Cánh tay lăn đến một góc kệ sách mới dừng lại, mấy quyển sách gần đó dính đầy máu, cảnh tượng không cần kể rõ cũng biết có bao nhiêu đáng sợ.

Triệu Tuyên kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia vô cùng an tâm, kích động đến mức mắt cũng đỏ bừng lên.

Tiểu thư đến rồi, nàng cũng không cần sợ nữa!

Nhưng lúc này Triệu Tuyên phát hiện có chuyện không đúng, cái kia khí tức...

Vỡ lòng rồi!?

Lúc nào không vỡ lòng lại ngay lúc này vỡ lòng? Bốn phía đều là quân địch, thân thể Diệp Hy lúc này không tốt, thật sự không hợp để đánh nhau, đúng là lão thiên thích trêu người!

Vốn muốn nhắc nhở Diệp Hy đừng manh động, chờ đợi quân cứu viện đến, nhưng đối phương chỉ sợ là không còn nghĩ nhiều được như vậy, đem một thân đau đớn khó nhịn đánh nhau với đám hắc y nhân.

Tuyến thể bị khiêu khích đến đỏ bừng lên, Triệu Tuyên mặt nghẹn đỏ, xấu hổ liếc nhìn Diệp Hy, đây đều là phản ứng của bản năng, nàng cũng không cách nào ngăn cản được.

Diệp Hy vốn đã không dễ chịu, còn bị quân quý tin tức tố trêu chọc, sợ là hỏa nhiệt công tâm, trong mắt tràn ngập tia sát khí. Đám sát thủ bạch nhãn lang nhìn không ra sự khác biệt, sống chết lao vào chọc giận Diệp Hy, kết quả đạp trúng đuôi con tiểu sư tử kia, một kích lại một kích đem từng tên kết liễu.

Đến khi đầu tên cuối cùng rơi xuống, tâm tình Diệp Hy càng thêm kích động, xoay người quay lại nhìn Triệu Tuyên, ánh mắt kia sắc bén kia chính là mãnh thú nhìn thấy con mồi ưa thích.

Trong lòng Triệu Tuyên run lên, nuốt khan một ngụm nước bọt, đừng nói đến Diệp Hy, ngay cả nàng cũng không xong rồi. Ở phạm vi nguy hiểm như vậy, tin tức tố của đối phương vồ vập xông tới, lúc thì nhẹ nhàng vỗ về, lúc thì cường liệt chiếm đoạt, thần trí của nàng sớm đã không minh bạch.

"Đừng..."

Đối phương từng bước áp sát, đem nàng mạnh mẽ đặt ở dưới thân, hung hăng tàn sát!!

Triệu Tuyên tất nhiên biết rõ trong lúc vỡ lòng không thích hợp hành phòng, chỉ biết ra sức giãy dụa, ngăn cản người đang cố sức kéo y phục của nàng ra.

"Tiểu thư không được!! Thật sự không được mà!!"

Người phía trên dường như đã không còn nghe thấy nàng nói gì, chỉ biết ra sức túm kéo, đem y phục của nàng nhất kiện nhất kiện cởi xuống.

"Diệp Hy!!" Triệu Tuyên đẩy mạnh vai Diệp Hy ra, cũng không ngăn cản đòn tiến công vũ bão của đối phương, trong mắt ngập tràn lo lắng cùng sợ hãi.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại cảm giác sự đè nặng trên người mất đi, sau đó thì hoảng hốt mà nhìn người thứ ba xuất hiện ở đây.

"Muội tức chỉnh lại y phục đi, ta đưa Hy nhi ra ngoài."

Là Diệp Tố Cung.

Trong mắt Triệu Tuyên tràn ngập cảm kích, nếu Diệp Tố Cung thật sự không đến kịp có khi nàng đã bị nha đầu kia thần trí bất minh mà tiêu ký.

"Buông ta ra!!" Diệp Hy giận dữ quát lớn: "Nàng là thê tử của ta, tại sao ta không được chạm vào?"

"Nha đầu đừng có nháo, ngươi đang vỡ lòng đó, không thể tiêu ký muội tức được."

"Ngươi buông ra!!" Diệp Hy dùng sức đẩy mạnh Diệp Tố Cung ra, giống như phát điên mà gào lên: "Là do ngươi luyến tiếc nàng đúng không? Là do ngươi không cam tâm đúng không?"

"Ngươi nói cái gì vậy?" Diệp Tố Cung sửng sốt kêu lên: "Cái gì luyến tiếc?"

"Các ngươi muốn ở sau lưng ta diễn màn kịch này đến bao giờ?" Diệp Hy tức giận đến mặt cũng nghẹn trắng bệt: "Ngươi không lấy thê bởi vì ngươi luyến tiếc Triệu Tuyên, có đúng vậy không?"

Trong lòng run rẩy, xem ra nha đầu này sớm biết tình cảm trước đây của nàng dành cho Diệp Tố Cung, hoảng thủ hoảng cước giải thích: "Tiểu thư, lời này làm sao ngài có thể nói vậy? Ngài muốn sau này Tuyên nhi sống thế nào đây?"

Diệp Hy hoàn toàn không có ý muốn nghe Triệu Tuyên giải thích, giận dữ đến độ đập phá mọi thứ trong tầm mắt, ánh mắt xa lạ kia bóp nghẹt trái tim của nàng.

Ở bên nhau hơn một năm rồi, tại sao vẫn không tin tưởng nàng?

Diệp Tố Cung nhìn không được nữa, dứt khoát đánh ngất Diệp Hy, một đường xốc nàng đi ra ngoài, phân phó người chuẩn bị dược tửu.

Còn lại một mình trong thư phòng, Triệu Tuyên sụp đổ ngã ngồi trên sàn nhà, hốc mắt đau buốt, ẩn nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

"Diệp Hy..."

====================

Nguyên một ngày ăn chơi phá phách, tới tối trẫm mới phát hiện mình chưa đăng truyện:) Há há:) Sao trẫm không quên luôn nhỉ?:)