Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 77: Liên hoàn thuyền



Tháng mười một, tuyết rơi phủ kín thành trì uy nghiêm.

Tinh kỳ phất phới bay, tuyết dưới chân cuồn cuộn, vó ngựa dồn dập không thấy điểm dừng. Nơi phật đường niệm ngàn câu chữ bình an, may một tấm áo mới gửi người nơi biên ải.

Trước khi đi Triệu Tuyên xâu cho Diệp Hy một chuỗi châu cầu bình an, lúc đưa tiễn cũng không có khóc, nhưng cả hai vẫn có thể hiểu được tâm ý của nhau, hứa hẹn ngày trùng phùng.

Lăng Lạc không biết làm gì, chỉ có thể cẩn trọng mà dặn: "Tỷ tỷ, lần này đi nguy hiểm trùng trùng, ngươi phải biết tự giữ mình, cũng cố gắng cứu mẫu thân, A Lạc chờ ngươi khải hoàn trở về, khiến cho nương thân nơi cửu tuyền có thể vui vẻ ra đi."

Tháng mười một, quân La Mã đóng tại thành Hàm Luân thuộc địa phận Yến quốc, giáp với Đông Kỳ và Thái Mã.

Tuyết rơi vần vũ, trước mắt chỉ còn một màu tuyết trắng xóa.

Cẩm Phù thân là quân quý, đường chinh chiến mệt nhọc tất chịu không nổi nhưng vẫn không than oán nửa lời, ở trong trướng bồng của Lăng Hàm hầu hạ.

Lăng Hàm không dám để Cẩm Phù ở bên ngoài sợ nàng bị tước quý khác khi dễ. Hơn nữa Cẩm Phù là quân quý phẩm cấp cao hiếm có, đám sắc lang kia tất nhiên không dễ dàng buông tha cho nàng nên để nàng ở trướng bồng của mình vẫn là thỏa đáng nhất.

Cẩm Phù ngồi kiệu riêng, suốt đường đi rất ít nói chuyện, chỉ lẩm bẩm một câu: "Mưa rơi rồi."

Vào thành Hàm Luân, mọi người hạ trại nghỉ chân, chờ sáng mai tốc hành tiến vào Bạch Vân thành.

Lăng Hàm an bài Cẩm Phù trở về trướng bồng trước, còn nàng thì đến trướng bồng của Hoàng đế ngũ di bàn bạc đường tiến quân.

Diệp Hy trước đã vạch ra sẵn kế hoạch, nói: "Ngày mai chúng ta đi thẳng vào Bạch Vân thành, từ đây chúng ta có hai con đường để tiến vào Ân Vĩnh thành. Một là đi đường bộ, mất khoảng mười ngày, sẽ không gặp trở ngại gì lớn, đường đến đó cũng đặc biệt an toàn. Hai là đi đường thủy, chỉ mất ba ngày, đi con đường này chúng ta sẽ thẳng vào được Ân Vĩnh thành tránh được tai mắt của Lăng Ly Quân, nhưng vạn phần nguy hiểm, trên đường có thể gặp cả hải tặc."

"Chúng ta không có nhiều thời gian, càng không có nhiều quân lực ứng chiến với quân của Lăng Ly Quân đóng dọc đường đi." Lăng Hàm nghiêm túc nói: "Đi đường thủy đi."

"Như vậy quá nguy hiểm!!!" Vệ tướng quân khoát khoát tay nói: "Nhỡ như gặp phải hải tặc thì làm sao?"

"Hải tặc cũng chỉ là một đám thảo khấu không kiếm ăn được trên đất liền nên ra biển kiếm sống, tất nhiên sẽ dễ đối phó hơn đám quân được tập luyện cẩn thận của Lăng Ly Quân."

"Hàm nhi nói rất có lý." Diệp Hy nhíu nhíu mày: "Con tin đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể chần chờ kéo dài thời gian, càng không thể để bị phát hiện, vì vậy phải đánh càng nhanh càng tốt."

Vệ Hàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Quân chúng ta không thiện đánh trên nước."

Lăng Hàm sẵn giọng: "Ta có cách."

Vệ Hàn nhướn nhướn mày: "Tiểu hài tử không nên nói khoát."

Lăng Hàm liếc hắn một cái, Vệ Hàn so với nàng lớn hơn ít nhất ba mươi tuổi tất nhiên sẽ xem thường nàng niên kỷ nhỏ hiểu biết ít, nàng cũng không muốn cùng hắn day dưa.

"Tin hay không thì tùy." Lăng Hàm nói tiếp: "Hoàng di, trận thủy chiến này để cho ta lo."

Diệp Hy từng có một thời gian là hài tử bị người khác nghi ngờ thực lực tất hiểu được suy nghĩ của Lăng Hàm, đặc biệt tin tưởng đứa nhỏ này có thể làm nên đại sự, không chút nghi ngờ mà đáp ứng.

Vệ Hàn ngăn cũng không kịp, tức giận đến thở ra khói, hai sợi râu cũng vểnh ngược lên trời. Nhưng vì kiên nể thân phận tôn tử hoàng thân của Lăng Hàm mà Vệ Hàn không dám lên tiếng, ôm buồn bực trở về trướng bồng của mình.

Lăng Hàm cũng nhanh chóng trở về trướng bồng, lúc xốc lên mành trướng thì không thấy Cẩm Phù đâu, hai chân mày nhíu chặt lại với nhau, đem mành che vỗ xuống.

Ngoài trời đổ tuyết lớn, mặt đất trắng xóa đều là tuyết, mỗi bước chân đi đều để lại dấu chân rõ ràng, gió tuyết thổi một cái liền biến mất chẳng còn lại gì. Từ nhỏ chân của Cẩm Phù đã bị bó chặt không thể đi đứng nhanh nhẹn được, hơn nữa còn là quân quý, nhất định chỉ quanh quẩn ở nơi này không đi đâu xa.

Chân giẫm phải một thứ gì đó cứng cứng, Lăng Hàm lùi lại, khom người phủi sạch tuyết đi, nguyên lai là một chiếc hoa tai.

Là của Cẩm Phù.

Lăng Hàm quét mắt nhìn khắp doanh trướng, vừa vặn bắt gặp một đoạn váy lam nhạt phía đối diện sau đó thì bị kéo vào bên trong. Tăng nhanh bước chân đi về phía bên kia, thoáng nghe thấy tiếng nức nở.

"Buông ra! Cầu ngươi buông!!!"

"Ngươi là quân quý của Lăng Hàm đi? Đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch đó dám ở trước mặt hoàng thượng quét hết mặt mũi của ta, xem ta hôm nay tiêu ký quân quý của nó, để xem nó còn mặt mũi nào nhìn người khác!!!"

Hai bàn tay siết chặt vào nhau vang lên âm thanh khanh khách, bước chân tăng nhanh dần, dứt khoát đem người đang phủ lên Cẩm Phù ném mạnh ra ngoài.

Cẩm Phù hoảng hốt kéo lại vạt áo không chỉnh tề, cả người co rúm lại, nước mặt bị gió lạnh thổi đến kết băng, cả người run rẩy, ngay cả khóc cũng không có hơi sức để khóc.

"Cầm thú!!!"

Âm thanh kiếm rời vỏ vang lên đặc biệt chói tai, lóe sáng một cái, Vệ Hàn đang khỏe mạnh lại giãy dụa trong biển máu, hai mắt trợn trừng lên vô cùng đáng sợ.

Chuyện này nháo đặc biệt lớn, mọi người trong doanh trướng đều đổ ra xem thử có chuyện gì, nhìn thấy Vệ Hàn chết dưới kiếm của Lăng Hàm thì nửa chữ cũng không dám thốt ra, trân trối mà nhìn.

Máu theo lưỡi kiếm chảy xuống, như hoa nở trong muôn vàn tuyết trắng, phi thường quỷ dị.

"Hậu duệ ngài..." Không biết ai đó lại hét toáng lên: "Sao ngài lại giết Vệ tướng quân chứ!?"

Lăng Hàm không trả lời, yên lặng nhìn những kẻ đang bàn tán về nàng.

Không lâu sau đám đông bị đẩy ra, hoàng đế cửu ngũ chí tôn bước đến, nhìn thấy xác Vệ Hàn đông cứng trên đất liền chau mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Lăng Hàm không nói gì, nâng kiếm chỉ về phía Cẩm Phù, máu trên kiếm vẫn nhỏ xuống đất.

Không cần Lăng Hàm trả lời thì Diệp Hy cũng đã biết được bảy phần, nhướn mày: "Chết là đáng, ở nơi này còn dám khi dễ quân quý, không đáng mặt tướng quân La Mã."

Bốn bên liền xôn xao, xem ra Vệ Hàn đúng là tự tìm đường chết, quân quý kia là người của hậu duệ vẫn dám dòm ngó đến, không biết tự lượng sức mình.

"Đây xem như là một bài học." Diệp Hy quét mắt nhìn khắp chúng tướng sĩ: "Kẻ nào dám khi dễ quân quý, kết quả sẽ giống như hắn, cho dù là hoàng thân cũng không ngoại lệ!"

"Vâng."

Diệp Hy nhìn qua Lăng Hàm, nói: "Chắc Cẩm Phù cũng sợ lắm rồi, ngươi đưa nàng về nghỉ đi, chuyện còn lại cứ để trẫm giải quyết."

Lăng Hàm chấp tay, đem kiếm tra lại vào vỏ, khom người ôm ngang Cẩm Phù trở về trướng bồng.

Cẩm Phù chui rúc ở trong lòng Lăng Hàm lẩm bẩm: "Sợ... sợ..."

Lăng Hàm liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Ta ở đây, đừng sợ."

Mất không lâu cũng về đến trướng bồng, nhấc chân đá lên mành trướng, một đường ôm Cẩm Phù về giường. Cẩm Phù vẫn không có phản ứng gì lớn, cứ lẩm bẩm duy nhất một chữ 'sợ', gương mặt trắng bệt, đôi khi còn run rẩy nhưng không có khóc nháo.

Lăng Hàm khom người cởi giày Cẩm Phù ra, đem chân nàng giải thoát khỏi đám vải quấn chân, bàn chân vừa nhỏ vừa mềm như không xương dần dần hiện ra. Trong trướng đặt sẵn chậu nước ấm, Lăng Hàm dùng nó cho Cẩm Phù ngâm chân, dịu dàng giúp nàng xoa bóp mấy huyệt vị dưới lòng bàn chân cho ấm lên.

Dần dần Cẩm Phù mới có phản ứng, gương mặt có huyết sắc hơn, lẩm bẩm: "Mưa rơi rồi."

Lăng Hàm điềm tĩnh đáp: "Vẫn chưa uống thuốc sao?"

"Mưa... có mưa..."

Đem chân Cẩm Phù đặt lên trên bục gỗ, Lăng Hàm đi ra ngoài phân phó người nấu thuốc rồi quay trở lại vào trướng bồng.

"Ngủ một chút đi, khi nào thuốc nấu xong sẽ gọi ngươi dậy."

Cẩm Phù gật gật đầu, xoay người nằm ngay ngắn xuống giường, chẳng mấy chốc thì ngủ say. Lăng Hàm tiến lại giường, vén mép áo ngồi xuống, đưa tay kiểm tra nhiệt độ cho Cẩm Phù.

Từ nhỏ là Cẩm Phù chiếu cố Lăng Hàm, nàng bệnh nàng bị thương đều là một tay Cẩm Phù chăm sóc, hiện tại trưởng thành rồi đổi lại nàng chiếu cố cho nàng ấy.

Khi còn rất nhỏ, bên cạnh không có nương thân, hoàng di bận rộn chính sự, hoàng hậu cũng có con của chính mình không thể chiếu cố được nàng và Lăng Lạc. Chính là nhờ Cẩm Phù, Lăng Hàm nhớ rất rõ năm nàng sáu tuổi nhiễm bệnh dịch, thái y không dám chữa trị, ai cũng không dám đến gần nàng. Chỉ có Cẩm Phù ngày đêm chăm sóc, không sợ bản thân cũng nhiễm bệnh dịch, chiếu cố nàng hết nửa năm thì bệnh mới thuyên giảm, may mắn Cẩm Phù không có nhiễm bệnh, nếu không Lăng Hàm cũng không có cơ hội chiếu cố nàng ấy như bây giờ.

Nữ nhân này đối với nàng vô cùng quan trọng, có thể xem như là ân nhân cứu mạng, là nương thân che chở nàng từ lúc nàng còn trong bọc vải đến tận lúc trưởng thành.

Có thể chăm sóc sẽ chăm sóc, có thể quan tâm sẽ quan tâm, có thể ở bên cạnh sẽ bồi bên cạnh, Lăng Hàm không chê Cẩm Phù đầu óc có vấn đề, càng không chê nàng phiền phức hậu đậu. Chẳng phải Cẩm Phù chẳng quản Lăng Hàm lúc nhỏ nghịch ngợm thế nào, phiền phức thế nào mà nhất tâm chiếu cố nàng hay sao?

"Cẩm Phù." Lăng Hàm nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ thay hai đứa con của ngươi mà chiếu cố ngươi, hiếu thảo với ngươi."

Cẩm Phù chép chép miệng, cựa quậy một lúc mới an ổn ngủ tiếp.

Lăng Hàm khe khẽ cười, giúp nàng vén mấy lọn tóc dài, dỗ dành: "Ngủ đi, ta canh chừng cho ngươi."

Đêm nay rất dài, trôi qua chậm chạp...

...

"Như vậy có được không?"

"Có thể..." Lăng Hàm đứng trên đầu thuyền, nheo nheo mắt: "Dẹp yên đám hải tặc này chúng ta sẽ có thêm một con đường quay về La Mã an toàn."

Diệp Hy nhướn nhướn mày, cũng không cho ý kiến gì, ở một bên chờ xem Lăng Hàm sẽ xử lý đám hải tặc này như thế nào.

Thuyền tiến gần đến vùng nguy hiểm, mọi người trên thuyền đều tập trung cao độ, giữ vững tinh thần quan sát bốn phía. Nhưng có người vẫn bình thản, chính là Cẩm Phù. Có vẻ như Cẩm Phù không biết lo lắng, nàng ở trong bếp loay hoay rất lâu, cuối cùng thì trở ra với một bát canh nóng hổi.

"Hàm nhi." Cẩm Phù gọi một tiếng, đứa bát canh qua cho Lăng Hàm: "Nóng, mau uống."

Lăng Hàm cầm lấy bát canh, ôn giọng: "Vào trong đi, trời lạnh lắm."

Cẩm Phù giục: "Mau uống đi."

Lăng Hàm bất đắc dĩ uống canh, phát hiện ánh mắt của mấy tước quý xung quanh đều dán lên người nàng, ghen tỵ có, buồn bực có, cả ngưỡng mộ cũng có.

Diệp Hy đùa vui nói: "Cẩm Phù ngươi cũng thật thiên vị, chỉ có Hàm nhi được uống canh thôi sao? Trẫm không có sao?"

Cẩm Phù chớp mắt, nói: "Bảo hoàng hậu đôn canh cho ngài uống."

"Khụ khụ..."

Diệp Hy đảo mắt, đúng là quân quý đều không dễ đụng vào!!!

Lăng Hàm uống xong canh cũng thật khó mà tiêu hóa hết, đem bát không đưa cho Cẩm Phù, nhắc nhở: "Vào trong đi."

"Hảo."

Đón lấy bát canh trống không, Cẩm Phù nhanh chóng lui vào trong, rất nhanh đã khuất sau mành vải thiển bạch sắc.

Mọi người lại trở về tập trung cao độ, mắt quan sát thấy thuyền đang vượt qua địa phận của hải tặc liền không dám thở mạnh, cẩn thận từng chút một.

Lăng Hàm đột nhiên nhíu mày, tay gõ gõ xuống sàn thuyền, tiếng cộp cộp vọng lại cùng lúc đó thuyền chao đảo nhè nhẹ, mặt nước gợn sóng.

"Cẩn thận, dưới nước!!!"

Tất cả mọi người chưa kịp hiểu gì thì từ dưới nước rất nhiều hải tặc nhảy lên, đem mọi người vây quanh, điên cuồng lao tới chém giết. May mắn mọi người đều đã chuẩn bị trước, không quá khó khăn chống lại bọn hải tặc.

Đương lúc nguy cấp bốn phía truyền đến tiếng reo hò, thuyền hải tặc từ đâu xuất hiện, đem thuyền của La Mã bao vây chặt chẽ không một kẽ hở.

Quân La Mã không thiện đánh trên sông nước, chỉ có thể một đòn đỡ một đòn, không thể ứng cứu cho quân của mình. Lúc này vài tiếng chửi rủa vang lên, là mắng Lăng Hàm tùy hứng đưa thân ra cho hải tặc chém giết, lần này thì hay rồi, quân ta xem như không còn đường trở mình.

Lăng Hàm vẫn bình tĩnh đối mặt với trận chiến đột ngột này, hải tặc người đông sức mạnh, thiện đánh trên nước, thực lực rõ ràng chênh lệch rất lớn.

"Chuẩn bị." Lăng Hàm nheo nheo mắt, quát to: "Ghép."

Quân La Mã được Lăng Hàm an bài từ trước từ các phía đổ ra, ném một đầu neo vào các thuyền xung quanh, dùng sức kéo các thuyền sát lại gần nhau. Đám hải tặc chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị thuyền lảo đảo làm cho ngã xuống nước, phía trên thuyền có quân mai phục sẵn, liên tục bắn tên đem bọn chúng ghim thành nhím.

Các thuyền được ghép sát lại với nhau, tạo thành một cây cầu lớn, giúp quân La Mã dễ dàng di chuyển cũng như chiến đấu. Chẳng mấy chốc hải tặc cũng bị đánh tan, Lăng Hàm còn bắt được cả tên thủ lĩnh, an toàn vượt qua địa phương nguy hiểm nhất, tiến sát vào thành Ân Vĩnh.

Các tướng sĩ vui mừng, khen ngợi Lăng Hàm không ngớt, còn khoa trường ca tụng nàng là chiến thần bất bại.

Lăng Hàm nghe xong cực kỳ chán ghét, nói: "Kỳ thật kế ghép thuyền lại như vậy có một khuyết điểm rất lớn."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết có khuyết điểm gì, rõ ràng có thể giúp những người không thiện đánh trên sông nước như bọn họ giành được chiến thắng thì nhất định là hoàn mỹ vô khuyết.

Lăng Hàm cũng lười giải thích, chợt nghe thấy tiếng nói phía sau: "Lửa."

Mọi người kinh ngạc: "Cái gì lửa?"

Cẩm Phù lẩm bẩm: "Cháy lớn... không biết có làm hỏng nồi canh không?"

Bốn phía xung quanh truyền tới tiếng ha hả cười lớn, ai đó trêu chọc nói: "Cẩm Phù, hảo hảo trông coi nồi canh của ngươi đi, đừng có lên đây nghe chính sự nữa!!!"

Chẳng ai phát hiện Lăng Hàm chau mày, nàng nhìn Cẩm Phù thật lâu, cảm thấy có chút vấn đề. Phải, khuyết điểm lớn nhất của kế liên hoàn thuyền này chính là lửa, chỉ cần một đốm lửa có thể thiêu rụi tất cả chiến thuyền, cho nên khi Cẩm Phù vừa nhắc đến lửa, nàng liền có chút bất khả tư nghị.

Cẩm Phù ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của Lăng Hàm, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Lăng Hàm trừng trừng mắt, nàng không đọc được thần ngữ, chỉ biết được Cẩm Phù hình như đang nói đến nàng, trong đó có một từ hình như là 'lương' hay là 'nương' gì đó.