Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 83: Tín ngưỡng



Đông tàn, những hạt tuyết cuối cùng cũng rơi xuống, nơi nơi tràn ngập sắc đào hồng thắm. Một lá thư khẩn cấp gửi về La Mã, Yến vương đồng ý thương lượng, chỉ có một yêu cầu là thả Yến quốc công chúa Lăng Tương Liên.

Diệp Hy không thoái nhượng, tuyệt không chịu thương lượng, quyết định dùng binh mã giải quyết vấn đề, nợ máu tất phải trả bằng máu. Có Lăng Tương Liên trong tay, Yến vương không dám manh động, liên tục gửi thư khẩn cầu xin thả con gái duy nhất của nàng ra, nhưng kết quả vẫn không thay đổi được.

Tình hình chiến sự căng thẳng, không khí bị đè ép đến nghẹt thở bao trùm khắp La Mã. Một đạo chiếu chỉ khẩn cấp ban xuống, tập hợp quân mã, chờ ngày lật đổ Yến vương.

Khi biết được tin này, trong lòng Lăng Tương Liên hoảng hốt cực độ, nếu như La Mã thật sự khởi binh thì mẫu hoàng sẽ làm sao đây? Dưới gối mẫu hoàng chưa có hoàng tước, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Lăng gia các nàng phải làm sao đây?

Chỉ còn một cách, Lăng Tương Liên biết rõ nếu nàng còn ở La Mã ngày nào thì mẫu hoàng sẽ còn khổ sở nghĩ cách hạn chế tổn thương đến nàng ngày đó, vậy thì trận này coi như không đánh đã thua rồi. Lăng Tương Liên chỉ có thể bỏ trốn, trốn đi đâu cũng được, nhưng nhất định phải rời khỏi La Mã, trở về được Yến quốc được thì càng tốt.

Nghĩ là làm, đêm đến Lăng Tương Liên chọn trèo tường ra ngoài, dựa theo trí nhớ mà thoát khỏi hoàng thành. Vạn vạn không ngờ được bị Cẩm Phù phát hiện, Lăng Tương Liên ngồi trên bệ cửa sổ hít liền mấy ngụm lãnh khí, thôi xong, lần này nàng chết chắc rồi!!

Cẩm Phù nhìn Lăng Tương Liên một lúc, cũng không nói gì, cẩn thận đem cửa đóng lại rồi mang khay thức ăn nghi ngút khói đặt lên bàn.

"Đừng có nhảy xuống đó, sẽ gãy xương đó."

Lăng Tương Liên hung hăng nói: "Ta có chết cũng không cần ngươi thương hại."

Cẩm Phù không có ý kiến gì, chậm rãi thả bộ đến chỗ Lăng Tương Liên, đưa tay ra muốn đỡ nàng xuống. Bất đắc dĩ phải thỏa hiệp mà leo xuống, lúc chân chạm được lên đất thì trở mặt hất tay Cẩm Phù ra, giận dữ trở về giường khoanh tay ngồi xuống.

"Đói rồi đi?" Cẩm Phù nhấc chân đến bàn, đẩy khay thức ăn về phía Lăng Tương Liên: "Dùng một chút đi."

"Không cần giả tốt bụng với ta!" Lăng Tương Liên tức giận vỗ tay xuống nệm giường, quát lớn: "Năm đó nói thế nào cũng là lỗi của ngoại mẫu, vì cái gì tính hết lên đầu mẫu hoàng của ta? Nếu không phải ngoại mẫu nàng nghĩ chiếm lấy Yến quốc thì có phải chịu kết cục này không? Gia đình của Thập nhất gia bị hủy cũng đâu liên quan gì đến mẫu hoàng ta, là do nàng không có khả năng bảo vệ gia đình của mình mà thôi!"

Cẩm Phù bình thản đối diện với giận dữ của Lăng Tương Liên, đợi nàng trút hết uất ức trong lòng ra rồi mới chậm rãi nói: "Nếu như người chết là mẫu hậu của ngươi, nàng bị chính Thập nhất phi bức chết, mẫu hoàng của ngươi bị Thập nhất gia bắt giữ đánh đập tra tấn, ngươi sẽ cảm thấy lỗi này là của ai?"

"Là lỗi của Thập nhất gia bọn họ!"

"Phải, chỉ đổi lại vị trí, ngươi liền hiểu ra ngay thôi." Cẩm Phù đưa tay xoa xoa gương mặt Lăng Tương Liên, nhẹ giọng nói: "Đặt mình vào vị trí của các nàng đi, nếu ngươi là Hàm nhi, chịu đựng nỗi đau mất cả mẫu thân và nương, lưu lạc đến tận La Mã, mười hai năm cô đơn một mình, ngươi sẽ hiểu được nỗi đau mà nàng phải gánh chịu."

"Ta..." Lăng Tương Liên mím mím môi, nàng nghẹn giọng: "Nhưng ta không muốn mẫu hoàng của ta chết... ta thật sự không muốn..."

"Đây là quả báo của mẫu hoàng ngươi, cũng là của mẫu hậu ngươi." Cẩm Phù cất giọng nhẹ bẫng: "Nàng tán tận lương tâm, bất hiếu đối đãi tàn độc với phụ mẫu, đuổi cùng giết tận huynh đệ tỷ muội, tàn sát bá tánh vô tội, đây là quả báo."

Lăng Tương Liên gục xuống, vùi đầu vào hai tay khóc rống, hai vai kịch liệt run rẩy.

"Đừng khóc nữa." Cẩm Phù nói tiếp: "Ta có thể đáp ứng bảo vệ ngươi bình an, bởi vì vốn dĩ chuyện này không liên quan đến ngươi, dù là mười hai năm trước hay mười hai năm sau ngươi vẫn là người vô tội."

"Ta..." Lăng Tương Liên ngẩng đầu lên, cuống quít nói: "Để ta gả cho Lăng Hàm đi, được không? Chỉ cần ta cùng Lăng Hàm thành thân thì Thập nhất gia với mẫu hoàng của ta sẽ là người một nhà rồi, Thập nhất gia sẽ không tính toán với mẫu hoàng nữa, đúng không?"

Cẩm Phù yếu ớt cười: "Ta thấy là ngươi muốn gả cho Hàm nhi từ lâu rồi, chỉ là lấy lý do này thuận thủy thôi chu mà thôi."

"Thế nào cũng được, Cẩm Phù, ngươi giúp ta được không?"

Cẩm Phù không trả lời, chậm rãi bước sang một bên nhường đường cho Lăng Tương Liên.

Hai vai Lăng Tương Liên kích động run lên, vui vẻ ôm chặt lấy Cẩm Phù rối rít cảm ơn, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cẩm Phù đưa mắt nhìn theo, lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ ngốc, vẫn không chịu hiểu thế cục."

Lại nói đến Lăng Tương Liên, nàng một đường chạy đi tìm Lăng Hàm, không biết đã chạy bao lâu, cũng không ai cản nàng lại, an toàn chạy đến trước cửa cung của nàng ấy.

Lăng Tương Liên đập mạnh tay vào cửa, kêu to: "Lăng Hàm!! Lăng Hàm!! Ngươi mở cửa ra!"

Lăng Hàm ở trong phòng, nghe tiếng gõ cửa thì nhấc chân đi ra xem thử là ai, đến khi nhìn thấy Lăng Tương Liên sắc mặt liền kém đi hai phần.

"Ai cho ngươi chạy ra đây?"

"Cẩm Phù thả ta ra!" Lăng Tương Liên kích động nói: "Lăng Hàm, ta có chuyện muốn nói, ngươi cho ta vào trong được không?"

Lăng Hàm nhướn mày suy nghĩ, chắc hẳn là có chuyện gì đó quan trọng nên Cẩm Phù mới chọn thả Lăng Tương Liên ra. Nếu vậy nàng cũng không làm khó dễ Lăng Tương Liên, nhấc chân đi qua một bên nhường đường cho Lăng Tương Liên đi vào trong.

Tẩm cung của Lăng Hàm không tính là lớn, nhưng không khí trong phòng thì lạnh lẽo, dù cho hỏa lô vẫn ngày đêm cháy sáng ở bốn góc phòng. Ngay cả tẩm cung cũng giống như tính cách của chủ tử, lạnh lẽo khó gần, không cách nào làm tan chảy hàn băng bao quanh trái tim của nàng.

Lăng Tương Liên ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Lăng Hàm đang tiến vào, gấp gáp mở miệng: "Lăng Hàm, ta có một cách khiến cho Yến quốc và La Mã không cần phải đánh nhau."

Lăng Hàm nghe xong liền cười khẩy: "Ngươi nghĩ ta cần Yến quốc và La Mã không động binh mã sao? Nói cho ngươi biết, ta đang cực kỳ mong chờ đến ngày đó, cái ngày mà ta có thể báo thù rửa hận cho nương thân của ta!"

"Hàm..." Lăng Tương Liên run rẩy một chút, mở to đôi mắt nhìn Lăng Hàm, ủy ủy khuất khuất nói: "Nhưng chưa chắc nương thân của ngươi đã muốn nhìn thấy cảnh tỷ muội tương tàn này..."

Hai chân mày Lăng Hàm thoáng chau lại, lời Lăng Tương Liên nói không sai, nương thân lúc sinh thời đã không muốn thấy cảnh tỷ muội tương tàn, nhưng thù này nàng không thể không báo.

"Ngươi nói xem."

Lăng Tương Liên vui vẻ trở lại, cười nói: "Ngươi lấy ta đi?"

Lăng Hàm nhướn mày: "Ta là đường tỷ của ngươi."

"Không vấn đề, từ trước đến nay không ít thạc quân gả cho hoàng tước trong tộc lưu giữ dòng máu Yến Hạ thuần khiết." Lăng Tương Liên nói tiếp: "Nếu ngươi lấy ta rồi, mẫu hoàng của ta là nhạc mẫu của ngươi, coi như là người một nhà, mẫu thân ngươi nhất định sẽ không tính toán với mẫu hoàng ta nữa."

"Nói thế nào vẫn là các ngươi ích kỷ." Lăng Hàm chậm rãi nói: "Làm ra chuyện thiên địa bất dung lại đi cầu xin người khác tha thứ."

"Không phải như vậy."

"Đủ rồi!!" Lăng Hàm quát một tiếng không cho Lăng Tương Liên giải thích: "Ta tuyệt không bao giờ muốn có bất kỳ quan hệ nào với gia đình của cẩu đế, nể tình ngươi là đường muội cho nên đến giờ vẫn chưa giết ngươi, vì vậy đừng có mà tiếp tục khiêu khích sự kiên nhẫn của ta."

"Coi như không vì mẫu hoàng, ngươi vì ta được không?" Lăng Tương Liên cuống quít kéo tay áo của Lăng Hàm: "Ta từng ngưỡng mộ ngươi, ở trên phố không màn sĩ diện mà bày tỏ với ngươi, vì vậy xin ngươi, lấy ta đi có được không?"

"Đừng nhắc chuyện này với ta nữa!" Lăng Hàm tức giận hất tay nàng ra, trừng trừng mắt: "Ta nói cho ngươi biết, ta cả đời tùy tiện lấy một người qua đường cũng không thấy người nhà của cẩu đế!!"

Lăng Tương Liên suy sụp đổ xuống đất, ánh mắt nàng dại ra, nữ nhân này tùy tiện lấy một người qua đường cũng sẽ không lấy nàng sao?

Lăng Hàm phất tay áo rời đi, bóng lưng rất nhanh khuất sau cánh cửa.

Lăng Tương Liên ôm mặt rưng rức khóc, người nàng yêu là kẻ thù của mẫu hoàng nàng, lão thiên gia là muốn trêu cợt nàng sao?

...

"Hàm tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Lăng Hàm bị gọi đột ngột có hơi giật mình, đưa mắt nhìn tiểu hoàng tước bên cạnh, thản nhiên phất tay.

"Không có gì."

"Đừng có lừa ta, ta cũng không phải hài tử." Diệp Dạ Tư gài tên vào, nheo nheo mắt nhìn đàn chim nhạn bay qua: "Ta ở cạnh ngươi mười hai năm còn không rõ ngươi sao? Mười phần là có phiền não rồi."

Lăng Hàm cười cười, xoa đầu Diệp Dạ Tư: "Trưởng thành rồi."

"Đừng xoa đầu ta." Diệp Dạ Tư hất tay nàng ra, phì phì thở: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Lăng Tương Liên muốn gả cho ta."

Lăng Hàm nâng cung tên lên, nheo mắt nhìn, tay thả lỏng ra, mũi tên xé gió lao về phía trước cắm thẳng vào cánh một con nhạn.

"Thật?" Diệp Dạ Tư quay lại, cười, nói bằng tiếng La Mã: "Hảo nhân duyên a, ngươi lấy cả thạc quân rồi."

Lăng Hàm quát một tiếng: "Hồ đồ."

"Ta hiểu rồi, Hàm tỷ chỉ thích dạng quân quý giống như Cẩm Phù, đúng không?"

"Không phải như vậy." Lăng Hàm thở dài, nói: "Đối với quân quý ta không đặt nặng yêu cầu, giống Cẩm Phù cũng được, giống Tương Liên cũng không sao, vấn đề là ta không muốn lấy người liên quan đến cẩu đế."

"Nói vậy thì có chút kỳ quái rồi, ngươi vốn không đặt nặng tính cách quân quý, vì cái gì lại không tìm được bạn lữ?"

"Ta cũng không biết, nhưng ta dường như đang cố tìm kiếm một người nào đó, chỉ cần gặp đúng thì sẽ yêu không hối tiếc."

"Ây nha, Hàm tỷ bình thường lạnh nhạt hóa ra đối với ái tình cũng kiên định mãnh liệt như vậy." Diệp Dạ Tư ha hả cười, chòng ghẹo nói: "Nói thử xem, để Dạ Tư giúp ngươi tìm thử."

Lăng Hàm bình tĩnh mở miệng: "Giống nương."

Diệp Dạ Tư: "..."

"Ai, cổ nhân nói không sai mà." Diệp Dạ Tư tặc lưỡi hai cái, nói: "Quân quý thì muốn tìm trượng phu giống phụ thân, tước quý thì muốn tìm thê tử giống mẫu thân."

"Bất quá tìm không ra."

Lăng Hàm cười cười, đem cung tên giao cho giáo đầu, đặt hai ngón tay lên môi, huýt một tiếng thật dài. Từ phía nam bay lại một con chim ưng rất lớn, cánh sải dài che khuất cả bầu trời, đập cánh tạo ra gió vần vũ khiến cành cây xào xạt lay động.

Chim ưng an toàn đáp trên cánh tay Lăng Hàm, kêu lên hai tiếng.

"Hàm tỷ, ngươi để nó đi đâu vậy?"

Lăng Hàm nghiêng đầu nhìn Diệp Dạ Tư, nói: "Giúp ta tìm thê tử."

Diệp Dạ Tư: "..."

Là ý tứ gì vậy a!?

Lăng Hàm nhìn thấy mặt Diệp Dạ Tư đần ra, nhịn không được bật cười, nói: "Cho nó bay lượn khắp nơi, xem thử có quân quý nào giống như nương thân hay không, xa cỡ nào cũng phải tìm cho bằng được."

"..." Diệp Dạ Tư đỡ trán: "Hàm tỷ, ngươi rất kiên nhẫn đó."

"Cảm ơn."

Diệp Dạ Tư: "..."

"Đùa ngươi thôi." Lăng Hàm đưa tay đùa cái mỏ cứng cáp của chim ưng, nói: "Ta muốn tìm tung tích của nương."

"Sao?" Diệp Dạ Tư nhíu mày: "Không phải nương thân của ngươi đã...."

"Không hiểu sao ta lại có cảm giác nương vẫn chưa chết, nàng vẫn ở rất gần ta." Nói đến đây, hai chân mày Lăng Hàm liền nhíu chặt với nhau: "Thời gian gần đây cảm giác này càng lúc càng chân thật, rất rõ ràng, nương vẫn chưa chết, mỗi tối ta đều mơ thấy nương trở về, ta chắc chắn không phải giả đâu."

"Chắc là do đại sự sắp thành nên ngươi mới có cảm giác đó thôi." Diệp Dạ Tư vỗ vỗ vai nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Ân, ta biết rồi."

...

Cạch...

Lăng Lạc hoảng hốt lùi lại một chút, ngọc bội treo trên thắt lưng nàng đột nhiên đứt dây rơi xuống đất, vỡ làm hai nửa.

Vốn định khom xuống nhặt lấy lại bị Cẩm Phù ngăn lại: "Đừng, cẩn thận bị thương."

Nói xong, Cẩm Phù mới vén mép áo, khom người ngồi xuống nhặt lại ngọc bội, cẩn thận đến mức những mảnh vụn nhỏ cỡ một hạt gạo cũng nhặt lên hết.

"Làm sao lại vỡ vậy?" Lăng Lạc hoảng thủ hoảng cước, ngẩng đầu lên nhìn Quan âm bồ tát, hai vai run lên: "Quan âm nương nương, có phải ngài muốn nói trận chiến này mẫu thân sẽ không thắng được phải không?"

"Không phải vậy đâu." Cẩm Phù đem ngọc bội cho vào túi vải, ôn giọng: "Dây đeo cũng đã mười hai năm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đứt thôi. A Lạc con xem, sàn nhà như vậy cứng, ngọc bội cũng không phải làm bằng sắt thép, làm sao không vỡ cho được?"

"Mong là vậy." Lăng Lạc vuốt vuốt ngực, nhìn sang Cẩm Phù nói: "Đúng rồi, hôm nay nghe nói ngươi thả Tương Liên ra, để làm gì vậy?"

Cẩm Phù mỉm cười: "Thỏa ước nguyện của một tiểu quân quý thôi."

"Là ý tứ gì?"

"Con cũng nhìn ra đi?" Cẩm Phù đi đến bàn, chỉnh lại lễ vật dâng lên cho Quan Âm nương nương, nói: "Tương Liên thích tỷ tỷ con như vậy, không để nàng đi một chuyến làm sao khiến nàng buông bỏ được?"

"Bất quá cảm thấy Tương Liên đáng thương, chuyện mẫu thân nàng gây ra, người gánh lại là nàng."

"Đã nói rồi." Cẩm Phù quay đầu lại, mỉm cười nói: "Sống trên đời đừng làm chuyện thiên địa bất dung, quả báo không phải ngươi gánh, mà là con cái của ngươi gánh lấy."

Lăng Lạc bất đắc dĩ thở dài, tiến lên giúp Cẩm Phù chỉnh lại lễ vật, chợt nhớ đến một chuyện, quay lại nhìn nàng.

"Ngươi thích mẫu thân ta?"

Cẩm Phù nghiêng đầu nhìn Lăng Lạc, cười nói: "Nàng giống phu quân ta, giống đến sáu bảy phần, thấy nàng lại nhớ đến phu quân."

"Cẩm Phù, coi như ta xin ngươi, được không?" Lăng Lạc tha thiết nhìn nàng: "Ta chỉ còn mỗi mẫu thân này, ngươi đừng cướp nàng đi, được không? Ta không muốn nàng quên đi nương, ta biết ta làm như vậy là sai, hiếu đạo cũng không tuân, nhưng ta không muốn nàng như vậy quên đi nương đã vì ngài ấy mà hy sinh những gì. Cẩm Phù, ta cầu ngươi, đừng cướp ánh mắt của nàng, đừng khiến nàng quên đi quá khứ, được không?"

Cẩm Phù nhìn Lăng Lạc rất lâu, cuối cùng lại vươn tay xoa đầu nàng: "Mẫu thân của con, sẽ không ai cướp đi được, trong tim nàng ấy cũng chỉ có nương con, cũng giống như ta, trong tim ta cũng chỉ có phu quân của mình."

Lăng Lạc sụt sùi khóc, nắm lấy bàn tay Cẩm Phù: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm lại hai đứa con thất lạc, ân tình của ngươi Lăng gia ta tuyệt đối không quên."

"Không cần lúc nào cũng nói đến ân nghĩa." Cẩm Phù đưa tay ôm lấy nàng, dỗ dành khe khẽ: "Ta nuôi con không phải vì đợi được trả ân, ta nuôi con chính là trách nhiệm của ta, là một người đã làm mẫu thân, ta không thể khoanh tay làm ngơ."

"Cảm ơn ngươi, Cẩm Phù."

Lăng Lạc đáp lại cái ôm của Cẩm Phù, nàng nhắm chặt mắt, trong lòng an tĩnh. Từ rất lâu rồi Lăng Lạc đã chấp nhận Cẩm Phù là nương thân thứ hai của nàng, từ nhỏ đến lớn nữ nhân này chiếu cố nàng, quan tâm nàng, là chỗ dựa của nàng, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được. Nhưng Cẩm Phù là Cẩm Phù, không thay được vị trí của nương, bởi nương trong lòng tỷ muội nàng là bất diệt, là tín ngưỡng không bao giờ mất đi.