Điệp Thương

Chương 1



Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Gió chợt nổi lên, thổi rơi một cánh hoa trắng như tuyết, cánh hoa hất lên tung bay khắp bầu trời.

Cánh hoa bay lả tả từ từ, bay lướt qua đầu vai của nữ tử dưới tàng cây.

Bạch y tóc bạc, khuôn mặt khuynh thành.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, con bướm màu đen đậu ở đầu ngón tay nàng như bị chấn kinh bỗng chốc bay đi, khẽ đậu ở trên mặt đất cách nàng không xa.

Trong phút chốc, vô số bướm đen dừng ở giữa cánh hoa rối rít tung bay, vội vàng bay đến bên người nữ tử. Trong lúc nhất thời màu đen lưu động dưới tàng cây anh đào, làm cánh hoa anh đào màu trắng bay xuống với vóng dáng bạch y tóc bạc kia đặc biệt quỷ dị.

Nữ tử tóc bạc khẽ xoa hình bớt cánh bướm màu vàng giữa trán, cười nhạt, thấp giọng nói: “Mặc Điệp, không cần hoảng loạn, nên đến vẫn sẽ đến, nếu không trốn tránh được, như vậy thì tiếp nhận thôi.”

Giọng nói linh hoạt kỳ ảo mà dễ nghe, lại ngầm bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Đàn Mặc Điệp (bướm đen) tràn đầy bất an, lẳng lặng bay vòng quanh nữ tử hồi lâu, lại yên lặng bay trở về giữa hoa anh đào.

Nữ tử tóc bạc vung ống tay áo màu trắng to rộng, chậm rãi đi đến dưới tàng cây anh đào, nhìn lên một cây đầy cánh hoa màu trắng này hồi lâu, duỗi tay tháo một sợi dây chuỗi ngọc màu vàng rũ xuống ở giữa xuống, khẽ treo lên cành cây anh đào duỗi thân ra.

Lá cây vang lên sòan soạt, càng nhiều cánh hoa như tuyết theo gió tung bay đến trên người nữ tử, nàng rũ hàng mi dài xuống, than nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy, xoay người nhìn thiếu nữ áo tím cong gối nửa quỳ dưới bậc: “Uyển Tô, có việc gấp?”

Giọng nói mát lạnh có lực truyền vào trong tai thiếu nữ áo tím Uyển Tô, khiến tinh thần nàng thoáng run lên.

Uyển Tô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt thế vạt áo tung bay ở trong gió, trong lòng hơi có chút đau đớn, cuối cùng công chúa Việt Hoàng nàng vẫn không tránh được gông xiềng trách nhiệm sao? Hay là…… Những số mệnh đó?

“Uyển Tô?” Nữ tử tóc bạc hơi nhíu mày lại, chậm rãi đến gần thị nữ nửa quỳ dưới bậc.

Uyển Tô hơi chấn động, nháy mắt khôi phục bình tĩnh lúc trước: “Công chúa, thái tử Cẩn Di ở Noãn Điện chờ ngài đi qua.” Dừng một chút, nàng thu hai mắt lại, thấp giọng nói: “Tử Uyển cũng đã trở lại.”

Gió đột nhiên ngừng, cánh hoa rơi trên mặt đất ban đầu cũng dần dần ảm đạm.

Việt Hoàng cầm cánh hoa anh đào bay xuống dây vấn tóc trên đầu Uyển Tô đưa đến chóp mũi khẽ ngửi một cái, cười nhạt: “Xem ra thật sự là số mệnh khó thoát.”

Uyển Tô rùng mình trong lòng, nâng mắt nhìn nữ tử tóc bạc phía trước, lại thấy Việt Hoàng đã xoay người lại, khoanh tay đứng ở dưới bậc, lẳng lặng nhìn chăm chú cây hoa anh đào kia.

Tóc bạc dài đến eo đơn bạc khoác ở vai lưng Việt Hoàng, lộ ra áo bào trắng như tuyết to rộng kia, đặc biệt cô tịch.

Trong đình viện to như vậy cũng không có hoa cỏ khác, chỉ có một gốc cây hoa anh đào này, cô đơn mà không ngừng nở rộ quanh năm.

Bất an nồng đậm tràn ngập từ xung quanh cây hoa anh đào, khắp cây Mặc Điệp hơi rung rung cánh mỏng, run rẩy như lòng Uyển Tô dưới bậc.

Thân là công chúa yêu tộc, chung quy là không chạy thoát được vận mệnh này sao? Hay là người, những vận mệnh đó là yêu tộc? Việt Hoàng khẽ cười tự giễu, phất tay áo xoay ngườilại: “Đi thôi, Uyển Tô, đừng để thái tử Cẩn Di chờ lâu.”

Quay người lại, Việt Hoàng đã thay nụ cười nhợt nhạt, cánh hoa anh đào từ đầu vai nàng từ từ rơi xuống, lại là một bức tranh vẽ tuyệt mỹ.

Uyển Tô nửa quỳ thấp giọng trả lời, đứng lên theo sát Việt Hoàng đi vào hành lang dài.

“Uyển Tô, tướng gia… Có từng tới?” Việt Hoàng dừng lại ở cửa Noãn Điện, cũng không quay người lại, chỉ là khẽ mở miệng hỏi.

Trong lòng Uyển Tô hơi kinh hãi, nàng đang nghe lầm sao? Trong giọng nói của công chúa lại ẩn chứa u sầu nhàn nhạt…

“Công chúa, gần đây tướng gia chưa từng tới.” Uyển Tô rũ mí mắt xuống, thấp giọng đáp.

Trong lòng Việt Hoàng xẹt qua một tia buồn bã mạc danh, nàng thở dài một tiếng, khôi phục lại ngẩng đầu lên bước qua ngạch cửa Noãn Điện, đi vào trong điện.

Đàn hương đốt ở giữa lư hương, mùi hương như có như không chui vào cánh mũi Việt Hoàng, khiến tâm thần nàng an bình.

“Việt Hoàng, ngươi đã tới rồi, ta đợi đã lâu.” Thái tử trẻ tuổi ngồi trên cao trong điện mặt mày giãn ra, vui sướng đi xuống chỗ ngồi, bước nhanh đến trước người Việt Hoàng.

Việt Hoàng nâng mắt nhìn thái tử bộ mặt tuấn tú kia, khẽ mỉm cười, thu tay áo lại bái: “Gặp qua thái tử điện hạ.”

Cẩn Di thái tử cuống quít duỗi tay đỡ lấy Việt Hoàng: “Việt Hoàng không cần khách khí với ta đến vậy.”

Giọng nói trẻ tuổi trong trẻo vang lên ở bên tai, Việt Hoàng hơi hoảng thần, đã bị nhẹ nhàng nâng người dậy.

Nam tử trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này đã không còn là tiểu hài tử năm đó cười đùa nhặt cánh hoa với mình ở dưới tàng cây anh đào, hắn đã là tân đế tương lai Nam Trì quốc, bảo các nàng những bạn chơi khi còn bé này lại lấy tâm cảnh năm đó đối mặt với hắn như thế nào?

Việt Hoàng cười nhạt, lẳng lặng đối diện với thái tử Cẩn Di một lát, khẽ mở miệng: “Chính là Tử Uyển mang đồ vật chúng ta muốn về sao?”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngọc bội leng keng, từ chỗ tối chậm rãi đi ra một thiếu nữ mỹ lệ, lại không phải là ăn mặc kiểu thị nữ Nam Trì quốc, một thân treo đầy cẩm y châu ngọc, xa hoa đến chói mắt.

Xem ra Phượng Vũ ở Bắc Thần quốc cực kỳ được sủng ái, ngay cả phục sức của thị nữ tùy thân đều xa xỉ hoa lệ như thế… Vậy xem như là người may mắn, hay là bất hạnh?

Trong lòng Việt Hoàng hơi thở dài, nhìn thiếu nữ đi về phía nàng, cười nhạt: “Tử Uyển, rốt cuộc ngươi cũng trở lại, Uyển Tô chờ ngươi đã lâu.”

Thiếu nữ cẩm y được gọi là Tử Uyển nhanh chóng nhìn Uyển Tô phía sau Việt Hoàng một cái, rũ hàng mi dài xuống, giấu đi nước mắt trong mắt, hơi khom người, cung kính dâng lên vật trong tay.

Một hộp ngọc trong suốt, là hộp phấn nữ tử hậu cung quen dùng.

Bên cạnh nắp hộp tàn lưu dấu vết phấn mặt nữ tử vội vàng làm đổ, phấn màu hồng rơi lắt nhắt, lờ mờ lộ ra u hương.

“Việt Hoàng, rốt cuộc Nam Trì quốc ta cũng chờ tới ngày này!” Trong mắt thái tử trẻ tuổi là mừng như điên, hai mắt của hắn đỏ lên vì sảng khoái gần như muốn đoạt khuôn mà ra, làm Noãn Điện yên lặng này phát ra một trận hàn ý lạnh thấu xương.

Hơi thở máu tanh hơi dần dày đặc ở trong Noãn Điện.

Việt Hoàng cười nhạt, thu hộp ngọc vào trong tay áo: “Việt Hoàng đi xuống chuẩn bị hạng mục công việc tế thần, cáo lui.”

Khẽ gật đầu một cái, chuỗi ngọc màu vàng từ trên mái tóc bạc kia rũ xuống, ở phía trên màu bạc lóa mắt vẽ ra một đường cong màu vàng nhàn nhạt, lộ ra khuôn mặt khuynh thành kia, cao quý mà thoát tục.

“Vậy ngươi đi làm đi, Tử Uyển, ngươi thật lâu chưa từng nhìn thấy công chúa Việt Hoàng, cũng đi theo đi.” Thái tử Niên Khinh khẽ cười phân phó, đã giấu không được tâm tình nhảy nhót mừng như điên.

Tử Uyển và Uyển Tô thấp giọng đáp một tiếng, xoay người đi theo Việt Hoàng chậm rãi đi ra khỏi Noãn Điện hàn ý lạnh thấu xương.

Hành lang dài sâu xa tối tăm, từ Noãn Điện truyền đến tiếng cười phóng đãng đắc ý của thái tử Niên Khinh, lâu dài mà quanh quẩn ở cuối hành lang.

“Tử Uyển, Phượng Vũ… Hiện tại tốt không?” Việt Hoàng giấu tiếng thở dài, dừng bước chân lại.

Tiếng ngọc bội leng keng ngừng kêu.

“Phượng Vũ công chúa rất được vương… Quốc chủ Bắc Thần sủng ái.” Đè thấp giọng nói, như cố ý giấu đi chút cảm xúc không rõ.

Việt Hoàng hơi chấn động, là sầu bi sao? Cảm xúc nhàn nhạt kia?

Tay dưới ống tay áo to rộng chậm rãi nắm chặt hộp ngọc phấn, trên nắp hộp còn sót lại một tia linh lực mỏng manh theo đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi qua da thịt nàng, bất an hỗn loạn, lo sợ nghi hoặc, với… Tuyệt vọng, phản bội thống khổ…

Cỗ linh lực dị thường vẩn đục này trong phút chốc mãnh liệt truyền đến, như lửa bén đến làm da thịt Việt Hoàng đau đớn.

Việt Hoàng nhàn nhạt cười khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý đau đớn kia truyền đến da thịt, ép thẳng vào suy nghĩ trong lòng.

Dù sao cũng là tỷ muội sinh đôi, Phượng Vũ đau đớn nàng cũng có thể cảm nhận được; chỉ là, linh lực này … Mỏng manh đến dị thường như thế…

Mặc dù là trở thành hoàng hậu Bắc Thần quốc, muội cũng hoàn toàn không vui sướng đi… Phượng Vũ…

Ánh trăng thanh lãnh, xuyên qua song cửa sổ chiếu tiến màn lụa thiên điện thật mạnh, bóng dáng màu bạc xa cách mà lại yên lặng ở dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống thảm đỏ trải trên mặt đất.

Ngoài điện gõ qua canh ba, đã là đêm khuya tĩnh lặng.

Khẽ vén màn lụa màu nhạt trước giường lên, bóng dáng yểu điệu đi xuống giường, duỗi cánh tay ngọc nhặt áo lụa mỏng màu hồng phấn rơi xuống bên cạnh bao lấy thân thể nõn nà mềm mại, chân ngọc trần trụi chậm rãi đi đến phía trước bàn trang điểm cạnh cửa sổ, đặt chính là gương đồng, lăng hoa ngồi xuống.

Trong gương cũng là khuôn mặt khuynh thành, khuôn mặt như Việt Hoàng, nhưng trang điểm hơn Việt Hoàng, càng thêm có vẻ mỹ mạo bắt mắt.

Mày như núi xa, không vẽ mà đen; mắt hạnh như đào hoa, không cười đã mị; môi hồng như anh đào, không điểm mà đỏ.

Tóc đen mềm mại thả ở phía sau nữ tử, mang theo hơi loạn mới tỉnh, lộ ra khuôn mặt hơi mang hồng nhạt của nữ tử, đặc biệt vũ mị.

Ngón tay ngọc nhỏ dài cầm lược chải đầu tinh xảo, chậm rãi chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, gỡ những sợi tóc bị rối ra, chải không hết buồn bã nhàn nhạt trong lòng.

Khẽ để lược lên bàn trang điểm, nữ tử hơi thở dài một tiếng, nhìn chính mình trong gương.

Vẫn là khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành, biểu tình xa lạ trong mắt lại khiến nàng kinh hãi, lạnh nhạt sắc bén như vậy, như là một nữ tử khác không liên quan đến nhau.

Ngón tay thon dài xoa hàng mi dài khẽ run, ký ức như thủy triều mãnh liệt xông đến.

Đầu hạ một năm kia, hoa anh đào nở rộ làm người ngạc nhiên, so với bất luận mùa gì đều nở rộ đến sáng lạn.

Hoa anh đào nở nộ, tai họa buông xuống, thừa tướng trẻ tuổi đứng ở trước thánh điện màn đêm bao phủ lẩm bẩm nói. Giọng nói bi thương chôn vùi ở trong gió đêm, không biết tán ở nơi nào.

Nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng này, cũng không chỉ là cánh tay đắc lực của Nam Trì, mà là truyền nhân trước đây của Tinh Tượng Sư Hằng Vu, người xem chiêm tinh ưu tú nhất Nam Trì quốc, chiêm tinh Thuấn Du.

Bắc Thiên Tinh làm ánh sao đại thịnh, cây anh đào trước thánh điện ở trong gió đêm hơi hơi rung động, kinh động một Mặc Điệp kinh hoàng bay múa, rối rít bay xuống cánh hoa anh đào tuyết trắng, hoảng loạn mà luốn cuống.

Gió đêm cuốn lên lá rụng mặt đất, hơi thở huyết tinh hỗn loạn nhàn nhạt đập vào mặt, lại lờ mờ có tiếng động sát phạt.

Nàng đứng ở dưới bậc thánh điện, lẳng lặng nhìn thừa tướng trẻ tuổi, vạt áo màu trắng kia tung bay, bị gió đêm thổi quét dải lụa vấn tóc màu xanh lá, đều là quyến luyến ở nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng.

Nàng là công chúa Phượng Vũ của Nam Trì quốc, muội muội của công chúa Việt Hoàng, huyết mạch vương tộc của yêu tộc.

Tuy là công chúa, lại không có quan hệ với hoàng tộc Nam Trì, nàng và tỷ tỷ Việt Hoàng chỉ là cô nhi yêu tộc hoàng tộc thu dưỡng. Toàn bộ tộc nhân của nàng đã sớm chết đi ở trong một trận hạo kiếp, oán niệm vô cùng sâu, linh hồn chưa diệt đã biến thành mặc điệp sống ở trên cây anh đào kia, dựa vào linh lực của cây hoa anh đào tồn tại.

Yêu tộc, từ xưa đến nay đã bị gọi là chiến thần nhất tộc, là bộ tộc có linh lực vô tận; tộc nhân thiện chiến, dũng mãnh, lại cực kỳ mâu thuẫn là một bộ tộc bình thản thiện lương. Năm thứ tư Dung Chiêu, tả tướng Cơ Hiên làm phản, đại tướng quân Vi Khâm cũng mang binh phản loạn, trong lúc nhất thời tinh kỳ nổi lên bốn phía, chiến sự liên tục; Dung Chiêu hoàng đế kinh hoàng luống cuống, tự mình tìm đến nơi yêu tộc ẩn cư, phía bắc Nam Trì quốc—— Thành Hãn Hải mời tộc nhân yêu tộc ra bình định, lúc này mới bình ổn chiến loạn dài đến bốn năm. Về sau, vương yêu tộc uyển chuyển từ chối Dung Chiêu hoàng đế phong thưởng, dẫn dắt toàn bộ bộ tộc lui về thành Hãn Hải.

Một năm kia, vương phi yêu tộc sinh hạ một đôi nữ anh song sinh, đó là nàng và Việt Hoàng. Tỷ tỷ Việt Hoàng kế thừa tướng mạo của vương yêu tộc—— tóc bạc với hình bớt cánh bướm màu vàng giữa trán, vừa sinh ra chính là người kế nhiệm vương vị yêu tộc; mà nàng tướng mạo tương tự đầu tóc đen, trán trơn bóng như bạch ngọc, chỉ là công chúa yêu tộc bình thường; tất cả tộc nhân cũng không bởi vậy mà đối xử với nàng và tỷ tỷ Việt Hoàng khác nhau, cũng sủng nịch, cũng che chở, đối xử như chí bảo.

Nàng vốn cho rằng ngày tháng vô ưu vô lự vui sướng như vậy sẽ lâu dài, một cuộc hạo kiếp kia lại dập nát tất cả niệm tưởng của nàng. Một năm kia, nàng và Việt Hoàng là đứa bé nhỏ nhất, với hai tiểu thị nữ tùy thân ra ngoài chơi đùa nửa ngày trở lại vương điện, lại bị cảnh tượng tàn nhẫn huyết tinh trước mắt khiếp sợ đến tâm thần đều nứt: Phía trên đại điện tộc nhân nằm đầy đất bị mổ bụng, phụ mẫu các nàng, vương anh tuấn và vương phi mỹ lệ cũng ôm chặt nhau ngã vào bên trong vũng máu. Toàn bộ thành Hãn Hải lâm vào một mảnh tĩnh mịch, trừ bốn người các nàng ra, tộc nhân yêu tộc đều bị tàn sát, không một ai may mắn thoát khỏi.

Trong một đêm, nhà tan người tẫn vong.

Cả một đêm kia, trên không thành Hãn Hải vang vọng tiếng kêu của bốn tiểu nữ đồng. Bảy tuổi tuy các nàng cũng không hiểu rõ tử vong là gì, lại thật sâu cảm nhận được cái loại sợ hãi tĩnh mịch này, bốn thân thể nhỏ bé co rúm lại mà ôm nhau, nghẹn ngào nức nở cho đến bình minh.

Vào ngày thứ hai, nàng gặp được thiếu niên khuôn mặt tuấn tú kia, chiêm tinh trẻ tuổi Nam Trì quốc, Thuấn Du.

Chiêm tinh có một bộ tóc dài màu vàng đi lên trước thở dài bế Việt Hoàng lạnh đến run rẩy lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua mắt nàng, Việt Hoàng thoáng quằn quại rồi nặng nề ngủ; nàng lẳng lặng nằm ở trong lòng chiêm tinh trẻ tuổi, chỉ kịp thấy rõ ý cười nhàn nhạt trong mắt hắn cũng như Việt Hoàng lâm vào hôn mê.

Tỉnh lại đã ở thủ đô Nam Trì quốc, đô thành bốn mùa hoa nở sáng lạn mỹ lệ, hoa đều dắng châu.

Hai tỷ muội người đã là hết sạch nước mắt, nhưng vẫn như thú nhỏ bị thương nắm chặt trường bào màu đen của chiêm tinh tóc vàng đau đớn khóc.

Vì sao đến tận đây? Vì sao đến tận đây!

Phản quân phản công Hãn Hải, yêu tộc diệt hết, giọng nói trong sáng trầm thấp lướt qua đỉnh đầu, lờ mờ mang theo bi thương cố nén.

Chiến thần yêu tộc đã trở thành thần thoại.