Diệt Nhân

Chương 86: Cận Vệ



Quốc vương đương nhiệm tuổi già sức yếu, thời gian tại vị sẽ không kéo dài quá mười năm nữa. Hiện tại tám vị công tước đều đã rục rịch chuẩn, muốn bắt tay liên kết với nhau loại bỏ quyền lực của đại hoàng tử. Về lý thuyết, đại hoàng tử vẫn là người có cơ hội lên ngôi cao nhất. Nhưng nếu cả tám vị công tước đều bắt tay nhau, cơ hội này sẽ là một con số không. Còn may không phải ai trong tám vị công tước cũng có con cháu hoặc muốn tham gia vào lần tranh đoạt vương vị này. Đại hoàng tử cũng đang gấp gáp tìm kiếm viện trợ, không chỉ trong nước mà còn cả các quốc gia lân cận. Lần này bọn hắn gặp được Đường Lưu Vũ cũng là trên đường trở về từ một cuộc viếng thăm quốc gia khác, kết quả có vẻ như không được tốt cho lắm. Dù sao cũng không chỉ có một mình đại hoàng tử nghĩ đến chuyện này, các vị công tước kia thậm chí đã sớm thực hiện nó, nhắm vào các quốc gia có mối quan hệ tốt với Tô Vân Quốc để tranh thủ được sự ủng hộ của bọn hắn.

Minh tranh ám đấu, ngoại trừ các hành động công khai, bọn hắn đương nhiên không bỏ qua những thủ đoạn trong bóng tối như mua chuộc thuộc hạ của các vị hoàng tử, ám sát hoàng tộc. Những người khác đều đã trưởng thành, có năng lực tự bảo vệ bản thân. Chỉ riêng cửu công chúa, cũng tức là nữ nhân vừa thương lượng với Đường Lưu Vũ còn quá non nớt. Đây là lý do quốc vương và đại hoàng tử muốn nhanh chóng tuyển một đội hộ vệ cho nàng. Đội hộ vệ đã sớm chọn xong, cửu công chúa yêu cầu thêm một hộ vệ thân tín, hay còn gọi là cận vệ do nàng đích thân lựa chọn, cũng tức là Đường Lưu Vũ. Hắn không biết vì lý do gì nàng lại chọn một kẻ xa lạ đáng nghi như mình. Có điều đây cũng không phải vấn đề Đường Lưu Vũ cần quan tâm, hắn chỉ cần làm tốt công việc, nhận lương sau đó tìm cách sửa chữa đồng hồ để liên lạc với nhóm Cố Dạ là được. Ngôn Tình Ngược

Vốn dĩ chỉ là hết năng lượng, sau vụ va chạm đồng hồ đã bị phá hủy, chỉ có sửa chữa nó mới liên lạc được với những người khác. Đường Lưu Vũ cũng đã lỡ đặt nạp giới trong phi thuyền mà Tô Đồng sử dụng để bỏ trốn, cho nên hiện tại hắn không có bất kỳ thiết bị, vũ khí hiện đại nào. May mà hắn vẫn có thân thể bất hoại này, cho dù là hộ vệ cho một vị công chúa đang bị rất nhiều kẻ nhắm vào thì cũng không có nguy hiểm gì. Một quốc gia cận trung cấp mà thôi, hẳn là vậy…

Ngoài những tin tức quan trọng ra, Đường Lưu Vũ cũng được biết thêm về các phong tục, lễ nghi của quý tộc. Thật ra không phải tất cả nữ nhân đều ăn mặc thiếu vải như những gì hắn đã gặp trên thuyền. Ngược lại, phần lớn phong cách y phục tại Tô Vân Quốc rất kín đáo, thậm chí là dày và đính nhiều phụ kiện đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy bức bối. Trừ cửu công chúa, những nữ nhân trên thuyền đều là vũ công, ca kỹ kiêm người hầu được đại hoàng tử đích thân tuyển chọn. Các nàng được phép ăn mặc như thế này vì đặc thù nghề nghiệp cũng như đại hoàng tử yêu cầu. Khẩu vị của vị đại hoàng tử này có chút đặc biệt, vấn đề này Đường Lưu Vũ từ chối cho ý kiến.

Đường Lưu Vũ có thời gian một tháng để làm quen với các tác phong hành xử của một vị hộ vệ. Cửu công chúa còn đích thân phái người đến huấn luyện cho hắn. Do chế độ đang dần chuyển sang dân chủ nên cũng không còn quá khắt khe như trước, dù vậy vẫn có một số ít lễ nghi khiến Đường Lưu Vũ cảm thấy khá phiền phức. Vẫn là công việc cũ tốt hơn, tuy có phần giống tổ chức khủng bố nhưng ít nhất sinh hoạt vẫn rất thoải mái chứ không gò bó như hiện tại.

Ngoài học tập lễ nghi, Đường Lưu Vũ còn phải trải qua những bài kiểm tra năng lực và sức mạnh thể chất. Thân thể bất hoại thì không cần nói, đây là một năng lực nổi tiếng của nhân tộc, hiếm gặp nhưng khá dễ kiểm chứng. Đường Lưu Vũ dễ dàng vượt qua các bài kiểm tra sức chịu đựng nhưng dùng thân thể chống đỡ vũ khí. Lúc này hắn mới biết các món vũ khí quốc gia này sử dụng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bất kể là đao hay kiềm đều có thể phóng ra sóng năng lượng tốc độ cao và uy lực cực mạnh để tấn công tầm xa, ngoài ra còn có các năng lực đi kém khác khá lợi hại. Khuyết điểm duy nhất là không có các chỉ số theo phần trăm như của Bạch Nhật Đế Quốc. Trình độ không tới, căn bản không tiếp xúc được với lực lượng pháp tắc.

Sau thân thể bất hoại chính là sức mạnh. Lúc này đến chính Đường Lưu Vũ cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Lực lượng thân thể của hắn không biết từ lúc nào đã tăng mạnh, dễ dàng nhấc bổng vật thể có trọng lượng lên đến vài ngàn cân một cách dễ dàng. Điều mà một số ít Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn cũng chưa chắc làm nổi. Việc này được lý giải rằng thân thể bất hoại là một năng lực thể chất rất mạnh, do đó lực lượng của Đường Lưu Vũ cũng hơn hẳn Thức Tỉnh Giả đồng cấp. Hắn được phân loại là cấp BB+, cao hơn một chút so với suy đoán ban đầu của cửu công chúa, hoàn toàn hợp cách để trở thành cận vệ của nàng.

Một tháng nhàm chán trôi qua rất chậm. Trong khi Đường Lưu Vũ đau khổ học thuộc các quy tắc cũng như phân chia cấp bậc giai tầng, cửu công chúa cũng đã thuyết phục thành công đại hoàng tử cho phép hắn trở thành cận vệ của nàng. Sau khi chịu thỏa hiệp với vị muội muội vừa kiêu ngạo lại ngoan cố của mình, đại hoàng tử vẫn đưa ra một yêu cầu rằng nàng phải cho Đường Lưu Vũ đeo một chiếc vòng cổ đặc biệt, thứ có thể khống chế ngay lập tức khi hắn có ý đồ xấu xa nào đó. Đây đã là nhượng bộ cuối cùng, cửu công chúa không thể không nghe theo.

Đường Lưu Vũ đương nhiên không đồng ý chuyện này. Chưa nói đến chiếc vòng này có tác dụng gì, đeo nó vào cổ thì có khác gì một cái vòng xích chó? Hắn là người có tự trọng, sẽ chỉ khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền. Cuối cùng cửu công chúa phải nâng mức lương lên một ngàn năm trăm mỗi tháng, đồng thời chỉnh sửa vòng cổ thành vòng tay Đường Lưu Vũ mới chấp nhận. Vấn đề xem như giải quyết xong, phi thuyền của bọn hắn sau một tháng cũng đã trở về đến Tô Vân Quốc.

Chuyến đi này diễn ra bí mật nên cũng không được chào đón long trọng như trong tưởng tượng của Đường Lưu Vũ. Bọn hắn dừng chân tại một tòa thành bí ẩn nằm trong rừng cây, sau đó lên xe bay trở về cung điện quốc gia. Sau khi sắp xếp cho quân lính cận vệ và người hầu, đại hoàng tử và cửu công chúa được quốc vương triệu kiến. Đường Lưu Vũ được đặc cách đi cùng. Không phải hắn được xem trọng gì mà là vị quốc vương kia muốn xác nhận người chịu trách nhiệm chính bảo vệ nữ nhi của mình là một kẻ đáng tin.

Cuộc gặp diễn ra trong một căn phòng kín với một bàn ăn nhỏ dành cho bốn người. Chênh lệch giai cấp đã thu hẹp lại, quốc vương đặc cách cho phép Đường Lưu Vũ dùng bữa với mình. Vị quốc vương này là một lão nhân có vẻ mặt uy nghiêm, thân thể cường tráng không phù hợp với mái tóc bạc trắng của hắn. Quốc vương có vài phần phong thái vương giả nhưng không mạnh như đại hoàng tử, có lẽ tuổi tác đã mài mòn đi phần nào khí thế của hắn.

Bữa ăn diễn ra, giống như cuộc trò chuyện bình thường giữa những thành viên trong gia đình, tất nhiên Đường Lưu Vũ im lặng trong phần lớn thời gian. Chỉ khi nào quốc vương có câu hỏi nào đó hắn mới trả lời. Đến tận lúc này Đường Lưu Vũ mới biết được tên họ của từng người. Quốc vương gọi là Vương Khánh, hiệu Lập Thế. Đại hoàng tử là Vương Hiệu, cửu công chúa là Vương Nhã.