Điều Gì Ập Tới Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh

Chương 11



11.

Khi ta thay khinh giáp đi ra, đã thấy Trương Lâm Lan đang cưỡi ngựa chờ đợi rồi.

Tại thao trường, trước các tiểu đoàn trưởng, bia bắn và chướng ngại vật đã được đặt sẵn.

Trong trận tỷ thí với Trương Lâm Lan, hai chúng ta sẽ phải cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật, đồng thời b.ắn tên về phía bia, ai b.ắn trúng nhiều nhất sẽ giành thắng cuộc.

Hiếm khi Trương Lâm Lan không nhăn nhó: “Ta biết muội rất thành thạo cưỡi ngựa b.ắn cung, coi như là thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy*!” Vừa dứt lời, nàng ta đã thúc ngựa, tiến về phía trước.

*抛砖引玉: (‘Ném gạch dẫn ngọc’ hay ‘cast a brick to attract jade’) nêu ra ý kiến chưa hoàn thiện của mình để dẫn dụ những ý tưởng hay hơn của người khác. Mọi người có thể hiểu sơ qua là bỏ đi lợi ích nhỏ để thu về lợi ích lớn hơn. Mình nghĩ ở đây ý tác giả ám chỉ Trương Lâm Lan đang tỏ vẻ khiêm tốn, dù biết không đấu lại được Hứa Như Y nhưng thông qua cuộc tỷ thí này vẫn có thể học hỏi thêm kinh nghiệm./

Có thể thấy, Trương Lâm Lan thực sự dày công luyện tập, nàng ta thuần thục cưỡi ngựa vượt qua chướng ngại vật, bắn tên nhắm tới mục tiêu. Tuy còn nhiều sai sót, mũi b.ắn cũng không chính xác lắm, nhưng nhìn chung cũng tạm chấp nhận được.

Hoàng đế Tề Chiêu vui mừng khôn xiết, khen ngợi không ngớt khi chứng kiến màn trình diễn của Trương Lâm Lan: “Thái tử phi mới học trong một thời gian ngắn ngủi mà thân thủ đã được như thế, hẳn là đã rất gian khổ. Tấn vương phi, ngươi xuất thân từ quân doanh Hạ gia, chắc sẽ không thua Thái tử phi chứ.”

Trương Lan Lan dập đầu với Tề Chiêu, thuận miệng: “Tấn vương phi học cưỡi ngựa b.ắn cung nhiều năm, đương nhiên lợi hại hơn nhi thần, thắng cuộc cũng là lẽ thường tình. Hay là chúng ta tăng độ khó một chút, đổi bia tĩnh thành bia sống, chẳng phải càng thêm thú vị sao?”

Tề Hành ngồi im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Có rất nhiều tội thần gia nô đang làm tạp dịch trong khu s.ăn b.ắn Hương Sơn này, để chúng cầm bia ngắm chạy quanh thao trường, ổn chứ?”

Các hoàng tử và quan đại thần ngồi xung quanh, tuy không mấy để tâm nhưng vẫn miễn cưỡng nhao nhao tán thưởng đề nghị của Trương Lâm Lan.

Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Tề Hành và Trương Lâm Lan lại mất công chuẩn bị “chu đáo” như thế.

Lúc Hạ gia còn ở trong kinh thành, từ trước tới nay đều theo chủ nghĩa nhân đạo, từng nhiều lần lên tiếng, cho rằng không nên trừng phạt thân quyến của phạm nhân*, phản đối liên tục.

*罪不及家人: Tội bất cập gia thuộc. Xuất phát từ câu nói của Khổng Tử. Mọi người hiểu nghĩa nôm na là, kẻ phạm tội phải tự gánh chịu hậu quả, không được liên luỵ đến người nhà vì họ không có lỗi lầm gì. Theo mình tìm hiểu, bên TQ từng đề xuất về việc “Tội bất cập gia thuộc” này, nhưng đã vấp phải làn sóng dữ dội. Vì vẫn tồn tại những quan điểm cho rằng, con s.át nhân thì sớm muộn cũng thành s.át nhân, hay con thẩm phán thì sớm muộn cũng thành thẩm phán, kiểu vậy đó./

Từ lâu, Hạ gia đã nổi tiếng nhân nghĩa, trái lại, Hoàng đế Tề Chiêu lại chẳng được một phần như thế. Đó chính là lí do mà phụ thân ta bị giáng chức, ép phải rời khỏi kinh thành.

Những tội thần gia nô trong khu s.ăn b.ắn này chính những người được phụ thân ta đứng lên cầu tình, thay họ bày tỏ nỗi bất bình.

Tình huống bây giờ, nếu ta lỡ đả thương bọn họ, chẳng những thể hiện rằng năng lực Hạ gia yếu kém, mà còn bôi tro trát trấu phụ thân nữa. Đáng ra, trong trận tỷ thí này, ta định cố tình giả vờ hậu đậu, không muốn thu hút sự chú ý, nhưng bị Tề Hành và Trương Lâm Lan ép tới đường cùng rồi, ta buộc phải thể hiện thực lực của mình.

Những tội nô được chọn bị bắt đội mục tiêu trên đỉnh đầu, chạy quanh thao trường, nhưng chân ai nấy đều run cầm cập. Bởi vì quá sợ hãi, bọn họ chạy tán loạn không theo một trật tự nào cả mà chỉ cố tránh khỏi con ngựa càng xa càng tốt. Một số người khôn vặt thậm chí còn cố núp sau lưng người khác, khiến độ khó để bắn trúng bia lại tăng thêm gấp bội.

Ta leo lên lưng ngựa, chạy về hướng thao trường.

Đối với ta, những chướng ngại vật đó chỉ là loại vặt vãnh, ta băng đi vun vút như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Khi tiến vào khu vực bắn cung, trước tiên, ta nhắm vào những mục tiêu xa nhất, b.ắn trúng hồng tâm.

Những tội nô gần đó chứng kiến thân thủ của ta, dần dần bớt lo lắng hơn, họ cố di chuyển một cách có trật tự, ta suôn sẻ b.ắn trúng liên tiếp.

Vốn dĩ mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng lại có hai tội nô cuối cùng dường như cố ý làm khó ta, chỉ chăm chăm chạy tới góc ch.ết, lại chồng chéo một đống bia lên nhau. Những cử chỉ ấy như thể muốn ta b.ắn trúng bọn họ thay vì b.ắn trúng hồng tâm vây.

Ta gài hai mũi tên lên dây cung, giẫm cả hai chân lên lưng ngựa, nhảy lên rồi b.ắn đi hai mũi tên cùng một lúc, cả hai đều trúng bia.

Yến hội im lặng hồi lâu, rồi rần rần vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.