Điều Gì Ập Tới Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh

Chương 16



18.

Ta rời khỏi nội viện, định nhanh chóng cưỡi ngựa quay về kinh thành báo cho Tề Tấn. Vừa mới nhảy từ trên tường xuống, một đội vệ binh đã chạy tới chặn đường ta. Mọi chuyện bàn bạc của Tề Hành trong nội viện này đều là tối mật, vệ binh đều phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc.

Gã tuần vệ dẫn đầu hét lên: “Bất kỳ kẻ đột nhập nào đều sẽ bị g.i.ế.t không chút thương tiếc!”

Trong nháy mắt, binh lính nhao nhao rút k.i.ếm chĩa về phía ta.

Ta chỉ có một mình, đành phải quay ngựa, chạy vào rừng ở ngoại ô. Mưa tên bay rào rào sau lưng, ta bị trúng mấy mũi, dù không bị thương ở bộ phận trọng yếu nào nhưng do không kịp sơ cứu nên đã mất quá nhiều máu.

Khi ngựa đã chạy tới gần dịch trạm*, một cơn choáng váng ập đến, sau đó, ta bất tỉnh.

*Trạm bưu dịch/ Trạm dịch/ Dịch trạm/ Nhà trạm: là nơi để quan chức đi qua có chỗ nghỉ ngơi, không phục vụ dân sinh. Dịch trạm tập trung hoàn thành chức năng chuyển tiếp công văn, chuyển tải hàng hóa, vật dụng của quan chức đi công tác./

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đang nằm trong một ngôi nhà gỗ ở trên núi, xung quanh là các binh sĩ đồn trú. Nơi này là dịch trạm của quân Hạ gia, vẫn thường phụ trách truyền tin giữa kinh thành và Tây Bắc. Bởi vì ta phải vào kinh, phụ thân đã bổ sung thêm binh lực ở đây, cũng để đề phòng ta xảy ra bất trắc.

Thấy ta tỉnh lại, Thẩm Đệ mang cho ta một ly nước. Nàng là cai đội* của dịch trạm này, đã cùng ta lớn lên trong quân doanh từ thuở thơ ấu.

*Nguyên văn là người phụ trách của dịch trạm. Cơ cấu nhân sự của dịch trạm gồm có: Dịch thừa (hay Cai đội, là người đứng đầu), Dịch mục (hay Phó đội, phụ giúp cho Cai đội) và các Phu dịch/ Phu trạm là cấp dưới. Cre: wikipedia./

Ta bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch: “Tình hình kinh thành thế nào rồi?”.

Thẩm Đệ đáp: “Lợi dụng thời cơ binh lính kinh thành được điều đến Nam Cương, Tề Hành dấy quân, xông vào trong thành. Tấn Vương gia chỉ huy đội tuần phòng* chống địch, Cấm quân đang trấn giữ hoàng cung, hai bên vẫn đang giằng co. Chỉ có điều…”

*Tuần phòng: canh gác để giữ gìn trật tự./

Ta đã sớm chuẩn bị tinh thần cho kịch bản tồi tệ nhất: “Ngươi cứ tiếp tục.”

Thẩm Đệ tiếp tục nói: “Tề Hành đã khống chế cổng thành, quân ph.ản ngh.ịch có thể liên tục vận chuyển binh mã, lương thảo vào trong thành. Nhưng vật tư trong hoàng thành có hạn, e rằng Tấn vương gia không cầm cự được bao lâu, tình hình không mấy khả quan.”

Lần này Tề Hành quyết sống mái một phen, tất nhiên đã có chuẩn bị kĩ lưỡng.

Ta hỏi: “Ngươi đã báo tin cho quân Hạ gia ở Tây Bắc cử người tới viện trợ chúng ta chưa?”

Thẩm Đệ gật đầu: “Ngay khi biết về cuộc binh biến, thần đã lập tức truyền tin đi. Nhưng khinh kỵ binh nhanh nhất của Hạ gia quân cũng phải mất ba ngày mới tới được kinh thành.”

Ta lặng nhìn về phía kinh thành.

Bây giờ, tất cả những gì ta có thể làm chính là đặt trọn niềm tin vào Tề Tấn, tin tưởng rằng hắn có thể kiên trì cho đến khi quân Hạ gia tới viện trợ.

19.

Khi sơ cứu vết thương xong, ta và Thẩm Đệ đi tuần tra trong doanh trại. Binh sĩ đồn trú đang thay phiên.

Ta hỏi: “Ở đây có bao nhiêu binh sĩ?”

Thẩm Đệ đáp: “Bẩm, tổng cộng có 300, đều là quân tinh nhuệ theo người vào kinh.”

Ta đăm chiêu nhìn bản đồ phòng ngự trong tay, trầm tư một lát rồi nói: “Ừm, thế là đủ rồi.”

Thẩm Đệ hơi sửng sốt: “300 người tiến công vào thành là đủ rồi sao?”

“Ai bảo chúng ta tiến công vào thành? Trước tiên đi chặt đứt đường tiếp tế của quân p.hản ngh.ịch đã.”

Đêm xuống, ta dẫn theo tướng sĩ ra khỏi quân doanh, mặc dạ hành y*, lẻn vào kho lương ở ngoại thành mà Thẩm Đệ đang điều tra.

Quân chủ lực của Tề Hành hiện giờ đều đang bị vây hãm trong thành, lực lượng canh gác ở kho lương rất thưa thớt. Chỉ trong một đêm, bọn ta đã đốt sạch những lương thực dự trữ này. Sau đó, ta ra lệnh cho các tướng sĩ mai phục ở gần đấy. Hôm sau, binh sĩ hậu cần của Tề Hành tới bổ sung quân nhu, nào ngờ chỉ thấy một mảnh đất ch.áy rụi, chúng liền chuyển hướng, đi vào trong núi.

Ta dẫn quân đi theo, thám thính nơi dự trữ quân nhu khác của Tề Hành, ra tay s.át h.ại chúng rồi c.ướp của.

Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, ta dẫn quân phá huỷ phần lớn lương thảo dự trữ của Tề Hành, cắt đứt đương tiếp tế binh khí của quân phản nghịch, cố gắng câu thêm thời gian cho Tề Tấn.

Tới ngày thứ ba, phụ thân dẫn quân tiên phong của Hạ gia tới doanh trại. Ông nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người ta mà nước mắt giàn giụa.

Nhìn vẻ mặt của phụ thân, trong lòng ta ấm áp biết mấy, ta an ủi ông: “Phụ thân, con không sao đâu. Chúng ta sắp thành công rồi, chờ đ.ánh xong trận này, binh sĩ Hạ gia có thể về nhà rồi.”

Ông nghẹn ngào, gật đầu lia lịa: “Được, được.”

Khinh kỵ binh của Hạ gia lên tới gần một vạn người. Ta chỉ huy toàn quân xuất phát, tiến vào kinh thành.

Thẩm Đệ xúc động: “Chúng ta đã rời đi được mười năm rồi.”

Ta quay đầu nhìn tướng sĩ, trong mắt họ hiện lên nỗi ưu buồn và sự chờ mong vô cùng tận. Đã mười năm trời không trở về cố hương, giờ đây, họ bồi hồi khôn xiết.

Ta hô vang: “Ta, Hạ Như Y, đã từng thề với các ngươi, một ngày nào đó nhất định sẽ dẫn các ngươi hồi kinh, đoàn tụ với gia quyến. Hôm nay là lúc ta thực hiện lời thề của mình! Trận quyết chiến này, vì Tổ quốc, cũng là vì gia đình!”

Các tướng sĩ nhìn ta với ánh mắt kiên định, bừng bừng ý chí.

Ta rút k.iếm tiến về phía trước, ra lệnh: “Binh sĩ Hạ gia nghe lệnh! Tiến công kinh thành!”