Điều Gì Ập Tới Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh

Chương 2



2.

Sau khi cảm tạ ân sủng, rời khỏi hoàng cung, ta và phụ thân phi ngựa một mạch thẳng tới phủ Thái tử. Kinh thành vô cùng náo nhiệt, trên đường Chính Dương, đủ mọi hạng người* đi lại đông như mắc cửi. Từ những thương nhân cầu vinh hiển quý, hay tai mắt khắp nơi của các đảng ph.ái ch.ính tr.ị, cho đến gián điệp của các địch quốc.

*Nguyên văn là ‘Tam giáo cửu lưu’: 3 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội. Cre: vtudien./

Ở hoàng thành Nặc Đại này, muốn giữ kín bí mật gì đó, chẳng khác nào cố chống lại sự thật “vải thưa không che được mắt thánh”. Trái lại, muốn để lộ cho mọi người biết thì lại dễ như trở bàn tay.

Phụ thân và ta chất một số lễ vật lên xe ngựa, dùng vải tơ đỏ phủ lên, lại ung dung dẫn theo một đám tuỳ tùng, như thể chỉ sợ không có ai chú ý. Khua chiêng gióng trống như vậy chính là để nói cho cả thế giới biết rằng, Thái tử Tề Hành có ân với ta, Hạ gia ắt sẽ nguyện lao tâm khổ tứ vì hắn.

Phô trương lộ liễu như thế, không một ai trong thành không biết chuyện.

Nhưng ba ngày sau, thánh chỉ tới, ta lại bị chỉ hôn với Ngũ hoàng tử Tề Tấn.

Khắp kinh thành đều mồm mép tép nhảy rằng, nữ tử độc nhất của Hạ gia vội vàng chạy tới muốn gả cho Thái tử, song nguyện vọng bất thành, vì thế trở nên tiều tuỵ.

Nhưng không một ai biết, Tề Tấn mới thực sự là lựa chọn của ta.

Kiếp trước, ta gả cho Thái tử Tề Hành, làm tay sai cho hắn, báo hại cả gia tộc theo ta xuống m.ồ. Đã được trọng sinh trở lại, sao ta có thể để sai lầm tái diễn?

Hoàng đế Tề Chiêu vốn dĩ đa nghi, hắn dè chừng chính cả Thái tử của mình. Cho dù Hạ gia bị phái đi trấn giữ biên giới thì vẫn là một lực lượng không thể coi thường. Đương nhiên, nếu được bàn giao cho lực lượng này, Tề Hành vẫn có thể dư sức đảm đương. Nhưng nếu Hạ gia sớm nhận chủ, trung thành với Thái tử, đây chính là một mối đe doạ đáng gờm với quyền lực của Tề Chiêu.

Bảo kiế.m dẫu có s.ắc bén tới đâu, một khi đã uy hiếp tới chủ nhân, thì chỉ còn nước bị ph.ế bỏ.

Trong số rất nhiều hoàng tử, Tề Tấn vô quyền vô thế, ốm yếu từ nhỏ, không màng danh lợi, đây mới là cái bia mà ta muốn nhắm tới.

Ta huy động toàn bộ binh lính, toan tính bao ngày, chính là vì vị vương gia tự do tự tại này