Điều Ngọt Ngào Sau Chia Tay

Chương 5



5.

Tôi có đeo một chiếc vòng cổ, nhưng nó đã mất đi độ bóng và sang như thuở ban đầu theo thời gian.

Đây là món quà mà Cố Nguyên dành tiền tháng lương đầu tiên mà anh ấy tự kiếm được mua tặng tôi trong thời gian làm thêm ở quán bar.

Trong một thời gian, Cố Nguyên luôn luôn bí ẩn, nhiều lúc không thể tìm thấy, vào một đêm khuya nọ anh ấy bí ẩn gọi tôi ra ngoài.

Nói rằng anh ấy đang đợi tôi ở cổng kí túc, tôi thắc mắc về mục đích của anh ấy, nhưng tôi vẫn vui vẻ chạy tới.

Khi đó anh ấy đặc biệt nói nhiều có khi chúng tôi còn có vụ to tiếng với nhau.

Đúng lúc tôi sắp tức giận đến nỗi cắn anh ấy, thì cuối cùng Cố Nguyên lấy món quà ra.

Đó là chiếc vòng cổ có mặt ngôi sao.

Ngoài mặt tôi nói tôi ghét nó, nhưng mà tôi thích nó thật, tay vẫn đưa ra nhận lấy.

Nó luôn được đeo ở cổ tôi, chưa bao giờ bị lấy xuống....

Vẻ đẹp của tuổi trẻ là bạn của sự trẻ trung và phù phiếm.

Lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ sau này chúng tôi phải xa nhau.

Tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ phải xa Cố Nguyên.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau cuộc hội ngộ với anh ấy tôi vẫn còn bối rối.

Tôi cố tình nói lảng tránh về chiếc vòng cổ: " Tôi chỉ quen đeo nó thôi, không phải vì nó có ý nghĩa đặc biệt gì đâu".

Nói ra là vậy nhưng mà trong lòng tôi làm sao nó có thể không có ý nghĩa đặc biệt!

Vô số ngày nhớ anh phát điên lên đến mức tôi nghiến răng nghiến lợi nắm lấy chiếc vòng cổ này. Tôi nén nỗi chua chát trong lòng: " Vừa vặn hôm nay nó đã trở về với chủ nhân ban đầu của nó."

Dựa vào cửa kính xe, tôi sờ lên cái cổ trống rỗng của mình,cảm giác có chút không quen.

Khi không nhìn thấy Cố Nguyên tôi luôn tự lừa dối mình.

Thời gian là liều thuốc giải độc tốt nhất, chỉ cần nó tồn tại đủ lâu nó sẽ bị lãng quên.

Nhưng khi gặp lại tôi thấy tim mình vẫn còn đập nhanh.

Có lẽ với tôi việc yêu một người khác là điều không thể.

Khi xe dừng lại lần nữa tôi nói với Phương Chính Nhiên: " Chính Nhiên em không thể giả vờ làm bạn gái của anh nữa".

- Đúng, tôi không phải bạn gái thật sự của anh ấy. Chúng tôi là cựu sinh viên đại học và quen nhau vì cùng tham gia một câu lạc bộ.

Tôi vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.

Gia đình tôi thúc giục tôi kết hôn nên anh ấy đưa ra đề nghị này với tôi vì thấy tôi tuyệt vọng.

" Nhìn xem, cậu chưa có bạn trai nên gia đình cậu chắc chắn giục cậu làm vậy".

" Với tôi, cậu có một tấm khiên".

" Và tôi đẹp trai nên tôi có thể làm bạn nổi bật hơn khi tôi đưa cậu đi chơi ".

" Tôi cũng có thể làm culi hoặc lao động không công cho cậu".

Lúc đó vì cũng lo lắng vì tình trạng độc thân của mình,tôi đã đồng ý ngay khi thấy phấn khích.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Phương Chính Nhiên là cháu trai của Cố Nguyên.

" Không ổn sao? Tại sao đột nhiên đổi ý" _ Phương Chính Nhiên không còn duy trì nụ cười trên khuôn mặt.

" Có phải vì mẹ anh nói lúc ban nãy không? Đừng để bụng, bà ấy chỉ đang nói đùa thôi mà ".

" Anh đã làm gì sai? Hãy nói cho anh biết và anh sẽ thay đổi nó".

" Không"_ Tôi nhìn anh ấy: " vấn đề là ở em"

_ Có nỗi buồn trong giọng nói của tôi.

" Thật sao,... Em không thể suy nghĩ lại được sao?"

" Xin lỗi".

" Không có việc gì, chúng ta chỉ là đang giả vờ thôi...".

Phương Chính Nhiên kiên trì hỏi:" đã gặp người mình thích chưa?".

Tôi cụp lông mày xuống và không trả lời.

Anh ấy luôn tồn tại trong trái tim tôi, không bao giờ rời đi.

" Xin lỗi"...

_ Tôi không ngờ Mộ Tần Dao lại rủ tôi đi uống nước: " có vẻ như chúng ta chưa chưa ngồi xuống và nói chuyện đàng hoàng".

Tôi ngồi xuống đối diện cô ấy.

" Thật sự là không ".

Mối liên hệ duy nhất giữa tôi và cố ấy có lẽ là Cố Nguyên.

Thật đáng tiếc là tôi thích anh ấy và cô ấy cũng thích anh ấy nên chúng tôi đã định sẵn không phải là bạn bè.

" Nói đến chuyện này có lúc tôi thực sự ghét cô". " Rõ ràng tôi gặp anh ấy trước, nhưng người anh ấy chọn lại là cô".

" Nhưng mà đôi khi tôi lại ghen tị với cô".

Ghen tị _ tôi nhìn cô ấy với vẻ nghi ngờ

" Tôi đã ở bên anh ấy suốt cấp 2, cấp 3, du học và thậm chí còn làm việc cùng nhau "_ Đôi mắt của Mộ Tần Dao tràn ngập nỗi nhớ, cuối cùng biến thành nụ cười gượng gạo.

" Nhưng mà tôi chưa bao giờ bước vào trái tim anh ấy". Tôi choáng váng.

" Cô không đính hôn à?" _ tôi hỏi

" Đó là cuộc hôn nhân kinh doanh"_ Tần Mộ Dao tiếp tục:

" Tôi chỉ là một trong những ứng cử viên phù hợp ". " Bất quá mấy ngày trước hắn đột nhiên từ chối ".

" Mặc dù nghĩ như vậy có chút ác độc" _ cô ấy nghiêm túc nghĩ:.

" Nhưng mà tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô có thể biến mất mãi mãi",

" tôi không mong gặp lại cô".

" Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Nhưng mà thật trùng hợp, chúng tôi lại gặp nhau." _ tôi nói

" Cô nghĩ đó thực sự là trùng hợp? "

"Chả lẽ không phải sao"_ tôi ngẩn ngơ.

"Không phải đâu, tất cả là sự trùng hợp đều được lên kế hoạch" _ Mộ Tần Dao vừa nói ánh mắt xoáy sâu vào tôi.

Tôi nhìn cô ấy

Mộ Tần Dao nhìn tôi:

" Cố Nguyên chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cô"

_ Cô ấy đưa tôi mảnh giấy có ghi địa chỉ:

" Đi gặp anh ấy đi, gần đây anh ấy không đi làm".