Những ngày sau đó Cố Nguyên không bao giờ tới gặp tôi nữa.
Nhưng hoa từ người bán hoa được giao suốt cả ngày.
Kéo dài rất lâu.
Một đồng nghiệp đã tra giúp tôi ngôn ngữ của các loài hoa và nó có í nghĩa là: " tôi xin lỗi".
Sau đó tôi từ chối nhận hoa khi người bán hoa mang hoa tới.
Yêu cầu đối phương truyền đạt với Cố Nguyên rằng: " xin lỗi tôi hiểu rồi".
"Nhưng chúng ta không thể quay lại ".
.....
Tôi còn chưa kịp định thần lại thì nhận được cuộc gọi từ anh trai mình.
Tôi nghe anh trai mình nói rằng một số dự án gần đây đã đột ngột rút vốn giữa chừng.
Giọng nói thất vọng và buồn bã của anh trai vang vọng bên tai tôi.
Đột nhiên tôi nhớ tới lời đe doạ mà Cố Nguyên đã đưa ra khi anh rời đi.
" Mục Túc, anh sẽ không để em đi đâu",
" tôi chắc chắn khiến em quay lại với tôi".
Nó có thể là....
Tôi kìm nén cơn tức giận và gọi cho anh ấy
Giọng nói ngạc nhiên của anh ấy vang lên từ đầu bên kia điện thoại:
" Mục Túc..."
" Anh đã làm điều đó?".
" Cái gì?".
" Đối tác dự án của anh trai tôi,anh đã rút tiền đầu tư.".
Người bên kia im lặng hồi lâu rồi thừa nhận: " là tôi". " Tại sao".
Anh mỉm cười:
" tiểu Túc à, anh đã nói là không bao giờ buông tay". " Em mặc kệ, bơ đẹp anh cũng không sao, anh có thể tìm anh trai em, bố em, mẹ em.".
" Mẹ nó, anh thật vô liêm sỉ".
" Vô liêm sỉ? Thì làm sao? Anh không quan tâm ". " Thế anh muốn cái quái gì vậy? ".
" Em thực sự không biết điều anh muốn là gì à".
" Không thể nào! Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!".
" Nếu em cứ bướng, hôm nay anh kêu người rút vốn, tuần sau kêu người cướp hết các dự án của anh trai em, một tháng sau sẽ khiến anh trai em phá sản công ty".
" Cố Nguyên, đừng làm cho tôi chán ghét anh".
" Mục Túc quay lại với a!!".
" Nằm mơ".
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc không mấy tốt đẹp ngày hôm đó, tôi để mắt tới những diễn biến mới nhất từ công ty anh trai mình.
Lúc đầu anh tôi thậm chí còn phàn nàn với tôi.
Sau này nhiều chuyện xảy ra anh ấy không muốn tôi lo lắng.
Anh ấy thường cúp máy sau khi trò chuyện được hai lời.
Sau đó, thậm chí anh ấy còn không trả lời điện thoại, cho rằng mình quá bận rộn với công việc.
Đêm khuya tôi ngồi trên mép giường và ôm chặt lấy mình.
Tay chân tôi đã lạnh, lòng tôi còn lạnh hơn.
Mãi tới khi cơ thể lạnh cóng, tôi mới nhấc điện thoại lên và bấm số của Cố Nguyên.
" Cố Nguyên, ngươi thắng".
......
Sau đó tôi chuyển đến nhà Cố Nguyên
Đây không phải là ngôi nhà ban đầu, đó là một biệt thự nhỏ.
Môi trường yên tĩnh, có hoa và cá trong vườn, điều mà tôi thích.
Mẹ Cố rất vui khi biết chúng tôi đã làm hòa với nhau.
Bà ấy đến đây vài lần và hỏi tôi rằng có thể đến thăm thằng bé không.
Tôi đã từ chối.
Tôi không muốn họ làm phiền cuộc sống của thằng bé.
Lúc đó tôi không để ý rằng Cố Nguyên đang đứng ở trong góc.
Một ngày nọ tôi đi làm về muộn.
Tôi thấy căn phòng tối om.
Khi bật đèn lên thấy Cố Nguyên đang lạnh lùng trên ghế sofa.
Tôi hỏi anh ấy:
" Sao anh không bật đèn lên".
Anh ấy không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Biểu hiện thật đáng sợ.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này,
" sao vậy".
Anh ấy bước tới chỗ tôi từng bước và đột nhiên hỏi tôi:
" có điều gì em muốn nói với tôi không?"
" cái gì?"
" Mục Túc em thật giỏi ".
Anh chợt mỉm cười và ném một chồng ảnh lên bàn. Những bức ảnh nằm ngổn ngang trên bàn và đập vào mắt tôi là trong mỗi bức ảnh đều là một em bé: vui, khóc theo từng giai đoạn.
Đôi lông mày quen thuộc khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi ôm đống ảnh, nhìn anh, lẩm bẩm:
" sao anh có thể...".
Cố Nguyên tức giận ném đồ trang trí trên bàn xuống đất.
" Sao tôi biết được chuyện này à? Mục Túc, nếu tôi không phát hiện ra, kiếp này em không định nói cho tôi biết sao?".
" KHÔNG".
" Em còn muốn lừa dối tôi! Em còn định dấu tôi tới bao giờ nữa đây?".
" Điều tôi muốn nói với anh" tôi nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ " là ngày đó".
Thân thể Cố Nguyên cứng đờ, toàn thân ngã xuống đất.
Anh ấy ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ.
" Xin lỗi".
" Mục Túc,anh xin lỗi...".
" Người trong phòng không phải là tôi, ngày hôm đó thực ra không có chuyện gì xảy ra".
" Anh chỉ ghét việc em bỏ rơi anh, anh muốn làm em tức giận ".
" Anh không biết.... Anh không cố ý....anh xin lỗi. Tôi ngồi xổm trước mặt anh ấy, chạm vào đầu anh ấy.