Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 36



Edit + Beta: Vịt

"Cậu là anh cậu ta?" Xoay đầu về phía Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn dường như quên mất cổ áo mình vẫn trong tay Trịnh Vũ Hoàng, "Anh ruột?"

"Anh họ bà con xa......"

Lời Hà Vũ Bạch nói ra âm cuối run rẩy — Ngoại trừ bao che em trai thay song thân, đây là câu nói dối lớn nhất cậu nói vì mình từ lúc chào đời đến nay.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hà Vũ Bạch, Trịnh Vũ Hoàng đột nhiên nhớ tới anh cả từng dặn đi dặn lại, đừng để đồng nghiệp biết bối cảnh của mình, để tránh sau này khó ở chung. Thế là cậu buông cổ áo Lãnh Tấn ra, trở tay kéo Hà Vũ Bạch tới sau lưng mình, cau mày hung dữ nói: "Giống như anh ruột, ai bắt nạt anh ấy tôi đánh người đó!"

Trốn sau lưng em trai, Hà Vũ Bạch lẩm bẩm: "Vũ Hoàng, chuyện không liên quan đến chủ nhiệm Lãnh, là tự anh không điều chỉnh tâm trạng tốt."

Lãnh Tấn kéo phẳng cổ áo, nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười — Tính tình pháo đốt gì đây? Thật sự y sì thầy Hà.

Thật ra từ lúc tên tra chịu một đạp của Trịnh Vũ Hoàng kia bị chuyển đến khu bệnh phẫu thuật thần kinh, sau khi chuyện đánh nhau lại bị bỏ mặc Lãnh Tấn đã nghe thấy vài lời đồn, nói Trịnh Vũ Hoàng là con trai chủ tịch. Cũng phải, nhìn mặt, nhìn đầu, càng nhìn càng thấy giống chủ tịch. Chẳng trách thằng oắt này đánh nhau không hề kiêng dè, Lãnh Tấn nghe nói chủ tịch là luật sư khá lợi hại, đánh đến lên tòa án không chừng còn có thể khiến đối phương đưa lại tiền.

"Nói sớm không được sao, đều là thân thích." Lãnh Tấn nói, trở tay vỗ vỗ cánh tay Trịnh Vũ Hoàng bày tỏ hữu hảo. Hắn mới sẽ không so đo với một thằng nhóc ngoài 20, lại nói vừa nghe thấy hai người này có quan hệ thân thích, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái không ít — Lúc trước quá lo lắng, hóa ra Hà Vũ Bạch cũng không phải bởi vì thích Trịnh Vũ Hoàng mới để ý cậu ta như vậy.

Nhìn chằm chằm chỗ vừa bị Lãnh Tấn vỗ, ánh mắt Trịnh Vũ Hoàng cũng không vui.

Vừa đỡ người Âu Dương Diễn Vũ đi lại trong phòng bệnh khôi phục sức lực tứ chi, Trịnh Vũ Hoàng vừa hỏi Hà Vũ Bạch đang tựa vào bên cửa sổ ngẩn người: "Tiểu Bạch, Lãnh Tấn có phải luôn trói buộc anh không?"

"Hả? Không có." Hà Vũ Bạch hoàn hồn, rũ mắt nhìn về phía sàn nhà, "Chủ nhiệm Lãnh anh ấy...... vừa nói với anh, để anh kết thúc thực tập chính thức nhập chức."

Nhìn bộ dạng đầy tâm tư kia, Trịnh Vũ Hoàng khẽ híp mắt lại: "Anh ta không yêu cầu anh cái gì quá đáng chứ?"

Hà Vũ Bạch lập tức trợn to mắt, dùng sức lắc đầu.

"Sao em lại nghĩ người ta ác như vậy." Âu Dương Diễn Vũ vừa thổ tào vừa chống lan can vắt ngang cuối giường nghỉ giải lao, "Lại nói, tiêu chuẩn của Lãnh Tấn cao lắm đó, anh đã gặp chồng cũ của hắn, không khác gì Dung Cẩn hồi còn trẻ."

"Chẳng lẽ Tiểu Bạch không đẹp?" Trịnh Vũ Hoàng cảm giác mình không nên bất mãn, nhưng khó giải thích được vẫn muốn tranh giành thay anh cả.

"Đẹp, nhưng không phải cùng kiểu, không cách nào so được." Âu Dương Diễn Vũ giơ ngón tay gõ gõ ngực cậu, "Ví von, anh với Tiểu Bạch, em có thể nói ai đẹp hơn?"

"Anh." Trịnh Vũ Hoàng không hề nói lắp bắp, cậu biết anh trai sẽ tha thứ có cậu.

Hà Vũ Bạch trợn mắt trắng, xoay người đi ra ngoài phòng bệnh — Không ở lại chỗ này ăn thức ăn cho chó, giắt răng, coi như mình đút toi công cho thằng nhóc này mì Ý và sandwich nhiều năm như vậy.

Tan việc về nhà lúc chờ thang máy gặp An Hưng, hai mắt Hà Vũ Bạch phát sáng. Bình thường luôn mặc đồ hộ sĩ size lớn nhất, An Hưng vóc người nhỏ gầy nhìn qua không hút mắt. Nhưng hôm nay trên người y là âu phục màu xám bạc cắt vừa người, kiểu tóc hiển nhiên cũng đã xử lý. Toàn thân y nhìn qua phong thái tỏa sáng, hoàn toàn là bộ dạng tiểu thịt tươi hot mạng hiệu quả thêm kính lọc.

Quả nhiên là người dựa vào quần áo.

Đi vào thang máy, Hà Vũ Bạch cười hỏi y: "Y tá trưởng An, anh đây là muốn đi hẹn hò?"

"Không, đi đón sinh nhật tập thể với bọn nhỏ ở viện phúc lợi." An Hưng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Có bạn lái xe đến đón tôi, đã chờ dưới tầng, có muốn tiện đường quá giang cậu một đoạn không?"

"Không cần đâu, ra khỏi cổng bệnh viện đã là trạm xe lửa."

Lục tục có người vào thang máy, Hà Vũ Bạch dịch người ra phía sau nhường chỗ. Đi vào phần lớn là đồng nghiệp bệnh viện, bọn họ nhìn thấy An Hưng, ánh mắt giống Hà Vũ Bạch lúc nãy, lóe ra ánh sáng kinh ngạc. Chủ yếu là An Hưng cao chưa đến 1m7 bình thường không bắt mắt, mọi người đều không nghĩ tới y thay quần áo vậy mà có thể chói sáng như vậy.

Ra khỏi tòa nhà khu nằm viện, Hà Vũ Bạch tạm biệt với An Hưng, đang đi về phía cổng viện đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình —

"Hà Vũ Bạch?"

Cậu quay đầu lại, phát hiện là tài xế của chiếc xe An Hưng vừa lên thò đầu từ trong cửa sổ xe ra. Nhìn là đứa nhóc tuổi tác xấp xỉ mình, vẻ ngoài rất hoạt bát, đứng là hơi quen mắt.

"Thật là anh mà, anh Tiểu Bạch." Người kia mở cửa xe đi xuống, chạy nhanh mấy bước đến trước mặt cậu, "Là em, Nguyên Bảo, không nhớ sao?"

Hà Vũ Bạch đương nhiên nhớ — Tần Gia Việt, nhũ danh Nguyên Bảo, con của y tá trưởng Tiền Việt trong khu bệnh trước kia của ba cậu.

"Trời đất, em đã cao vậy rồi?" Cậu kinh ngạc kêu lên, sau đó so sánh ngực mình, "Anh nhớ em trước kia mới...... cao như vậy."

Trước kia Tần Gia Việt là đứa lùn nhất trong ba đứa trẻ bọn họ, nhưng bây giờ người ta cao hơn cậu nửa cái đầu.

Tần Gia Việt cười cười nói: "Em hồi bé lớn chậm mà, lại nói cũng đã là chuyện trước khi anh ra nước ngoài. Em nghỉ hè lớp 7 vọt lên 17cm, mỗi ngày các khớp xương toàn thân đau ngủ không yên, dọa ba em còn tưởng em bị ung thư xương."

"Không nghĩ đến em cũng quen biết An Hưng, khéo quá, anh ấy là đồng nghiệp cùng khu bệnh với anh." Hà Vũ Bạch nói, ngoắc tay với An Hưng đầy mặt nghi ngờ ngồi trong xe.

"Em hồi bé thường đi theo ba em đến viện phúc lợi mà, ổng lớn lên ở đó, anh An Hưng cũng thế." Tần Gia Việt dừng một chút, "À đúng rồi, anh Tiểu Bạch, buổi tối anh có việc gì không? Rảnh thì đi cùng em đến viện phúc lợi đi, ba em cũng ở đó, đón sinh nhật tập thể với trẻ con ở đó."

"Vừa nãy đã nghe An Hưng nói, nhưng anh thật sự không đi được, vừa tan ca đêm, bây giờ đứng cũng có thể ngủ." Hà Vũ Bạch xin lỗi khoát khoát tay, "Chào hỏi chú Tiền giúp anh, chuyển lời với chú ấy chờ anh rảnh đến thăm chú ấy."

Nhìn đồng hồ, Tần Gia Việt nói: "Vậy được, em đến giờ rồi, đi trước đây, rảnh rỗi thì tụ tập."

"Ê, Nguyên Bảo!" Hà Vũ Bạch gọi cậu lại.

"Còn chuyện gì?"

"Nếu An Hưng hỏi hai bọn mình tại sao quen biết, em đừng nói với anh ấy chuyện song thân anh, nếu không trên công việc......"

"Hiểu rồi, em cứ nói hai bọn mình là bạn học nhà trẻ."

"......"

Trên thực tế Hà Vũ Bạch chỉ đi nhà trẻ 1 ngày. Bởi vì não phát triển sớm, cậu sau khi đi nhà trẻ cảm thấy cực kỳ vô vị nhàm chán, hôm sau nói gì cũng không đi nữa.

Còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, Hà Vũ Bạch nhìn thấy xe Lãnh Tấn dừng bên cạnh. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Lãnh Tấn giơ cằm với cậu nói: "Lên xe, tôi đưa cậu về."

"Không cần, trạm xe lửa ngay —"

"Lên xe."

Hà Vũ Bạch dẹt miệng, mở cửa lên xe. Thắt kỹ đai an toàn, Hà Vũ Bạch nghiêng đầu nhìn Lãnh Tấn hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, anh có phải có việc muốn tìm tôi không?"

"Cậu hôm nay trở thành nhân viên chính thức của khu 1 rồi, không nên mời chủ nhiệm ăn cơm chúc mừng?"

Tâm trạng Lãnh Tấn tốt lạ thường, lại hiếm thấy không cần tăng ca, ắt phải ra ngoài thả lỏng một lát. Hắn không nghĩ tới Hà Vũ Bạch đi nhanh như vậy, vào phòng làm việc thấy người và túi đều không còn, vội vàng đuổi theo ra.

May mà chưa đi xa, nếu không phải đuổi đến nhà kéo ra ngoài ăn cơm cùng mình.

Hà Vũ Bạch không biết sợ gân nối sai kia của chủ nhiệm, nhưng lại không tiện từ chối. Trình Nghị vừa đi, cậu đoán Lãnh Tấn không muốn một mình về căn nhà trống trải.

Cậu dùng sức gật đầu một cái: "Được, anh chọn chỗ, tôi mời."

"Không cần nghiêm trang như vậy, tôi không ăn nghèo cậu đâu." Lãnh Tấn cười khẽ, "Tôi dẫn cậu đến quán cơm gia đình, một nơi rất nhỏ, nhưng tay nghề đầu bếp không tồi."

Chờ xe dừng đến đối diện một con hẻm nhỏ cách bệnh viện không đến 1 con phố, Hà Vũ Bạch lập tức phản ứng lại Lãnh Tấn là muốn dẫn cậu đến chỗ quán ăn nhỏ của cha nuôi ăn cơm.

"Chú Mục, cháu dẫn người đến ăn cơm."

Lãnh Tấn vào cửa liền gọi. Đến lúc Sát Mục từ phòng trong đi ra nhìn thấy Hà Vũ Bạch, thấy cậu đứng sau lưng Lãnh Tấn liên tục xua tay với mình, hơi cau mày.

"Đồng nghiệp của cháu?" Đứa nhỏ từ bé nhìn lớn lên, Sát Mục đương nhiên hiểu ý đối phương — Giả bộ không nhận ra.

"Ừm, nào, bác sĩ Hà, tôi giới thiệu với cậu, vị này là chồng của viện trưởng Quý, Sát Mục, cậu gọi chú ấy là chú Mục là được." Lãnh Tấn vừa nói vừa kéo ghế ra giúp Hà Vũ Bạch, "Ngồi đi, không cần câu nệ, coi như nhà mình, chú Mục rất tốt."

Hà Vũ Bạch cứng còng ngồi xuống, nói thầm tôi đương nhiên biết người ta tốt, đây là cha nuôi tôi mà.

Lãnh Tấn ngồi xuống đối diện cậu, xoay mặt dặn dò Sát Mục: "Chú Mục, bác sĩ Hà không ăn thịt lợn dê bò, chú xem xào hai món là được."

"Cháu cũng không ăn?" Sát Mục giơ tay lên nắm cằm Lãnh Tấn, nhìn kỹ một chút sau đó buông ra, "Trong tủ lạnh vẫn còn 2 cái móng heo đông lạnh đó, lão Quý nói bồi bổ cho cháu."

Lãnh Tấn xoa xoa cằm: "Không được, miễn cho bác sĩ Hà nhìn không quen."

"Không sao, thật ra...... tôi là ăn chay giả mặn." Hà Vũ Bạch vội vàng làm sáng tỏ, "Cà rốt hầm thịt bò, tôi chỉ ăn cà rốt bên trong cũng được."

Sát Mục liếc Hà Vũ Bạch một cái, nói: "Vậy được, chú hầm móng heo trước, Lãnh Tấn, đi, ra chợ mua bó hành, lại mua con cá, hai bó cải thìa về."

"Chờ chút, chú Mục, chỗ chú bình thường không có thực đơn, khách theo chủ thì cũng thôi, sao ngay cả nguyên liệu cũng phải tự làm chứ?" Lãnh Tấn cảm thấy giật mình.

"Ít nói nhảm, chỗ chú căn bản không mở bữa tối, mỗi lần lão Quý dẫn cháu tới ăn tối đều phải gọi điện thoại đặt sớm!"

"Vậy...... nếu không vậy đi, chú nói chuyện với bác sĩ Hà, cháu nấu cơm tối, được không?"

"Cứ vậy đi."

Sát Mục hài lòng gật gật đầu.

Chờ Lãnh Tấn ra ngoài mua thức ăn, Sát Mục gọi Hà Vũ Bạch vào bếp hỗ trợ, vừa xử lý nguyên liệu vừa hỏi: "Con với Lãnh Tấn là sao?"

Hà Vũ Bạch đang bóc tỏi, nghe nói như thế lắc lắc đầu: "Không có gì đâu ạ."

"Ngay cả cha nuôi cũng không nói? Yên tâm cha không mách lẻo chỗ ba con đâu."

"Thật sự không có gì, con hôm nay chính thức kết thúc kỳ thực tập, chủ nhiệm Lãnh nói muốn ăn mừng, không nghĩ tới là dẫn con đến đây ăn cơm."

Sát Mục nhìn như tùy ý nói: "Nó chưa từng dẫn ai đến đây ăn cơm."

"Vậy cũng không có ý nghĩa gì, con mấy hôm trước nhìn thấy Trình Dục Minh rồi, hắn rất đẹp." Nói xong, Hà Vũ Bạch tiếp tục cúi đầu bóc tỏi.

"Sao thế, so với hắn con còn tự ti à?" Sát Mục dùng đầu ngón tay lạnh như băng vừa mới cầm móng heo đông lạnh chọt trên mặt Hà Vũ Bạch một cái, "Câu này cha nói bí mật nhé, con đẹp hơn ba con, tính khí ba con lớn, ngạo khí đều viết trên mặt."

Hà Vũ Bạch mím môi nén cười, Hà Quyền cũng từng lén nói bí mật với cậu một câu "Cha nuôi con đó, vẻ ngoài không tệ, chỉ là tướng mạo quá dữ" như vậy.

"Con không phải tự ti, nhưng con nhất định không phải kiểu chủ nhiệm Lãnh thích."

Sát Mục ngừng động tác trên tay, quay đầu hỏi: "Vậy con thích nó sao?"

"Con không —" Sắc mặt Hà Vũ Bạch bỗng đỏ lên, nghẹn một lát nói: "Con không phải thích anh ấy, chỉ là rất tán thưởng...... anh ấy không chỉ là danh hiệu thần tay phải...... Cha nuôi, nói nghiêm túc, chủ nhiệm Lãnh chính là kiểu bác sĩ con muốn trở thành."

Xong rồi, Trịnh Đại Bạch sẽ điên lên. Sát Mục lắc đầu thở dài. Hai hôm trước nghe đồng chí lão Quý lẩm bẩm bên gối, Trịnh Chí Khanh bởi vì chuyện khuy măng sét nghi ngờ giữa Hà Vũ Bạch và Lãnh Tấn có gì đó, hắn còn không coi là chuyện gì. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, cho dù hiện giờ không có gì, cách có gì cũng không xa.

Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ.