Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 45



Edit + Beta: Vịt

Khoảng thời gian chờ bệnh nhân hồi phục, Lãnh Tấn để Diêu Tân Vũ cùng ca mổ với mình đi ăn cơm trước, buổi chiều còn có một ca giải phẫu nội soi.

Gần tới 2h, trong nhà ăn không còn nhiều đồ ăn lắm. Diêu Tân Vũ bưng bát mì thịt bò ngồi xuống, vừa ăn vài miếng, mắt bị màn hình lớn hấp dẫn. Tin tức truyền hình, đang phát lại video giám sát tai nạn ngày hôm qua — . Đam Mỹ Trọng Sinh

Một chiếc xe con màu trắng trong màn hình đột nhiên tăng tốc, chạy nhanh trong dòng xe cộ liều mạng chuyển lane qua lại. Rất nhanh một chiếc xe con màu đen cũng tiến vào ống kính, rõ ràng đang truy đuổi chiếc xe trắng kia. Mui chiếc xe trái pháp luật ở trong truy đuổi đặt còi báo động, cùng lúc đó chiếc xe trắng càng điên cuồng tăng tốc, nhưng sau khi đến nửa đường bị một chiếc xe tải ép tốc độ. Chiếc xe trái pháp luật nhanh chóng vượt qua, mấy lần định ép chiếc xe trắng dừng nhưng đều không có hiệu quả.

Đột nhiên, chiếc xe trắng bỗng nhập sang lane có chiếc xe trái pháp luật, dùng quyết tuyệt đồng quy vu tận va chiếc xe trái pháp luật tới dải phân cách. Chút va chạm trong lúc chạy tốc độ cao cũng có thể dẫn đến xe nát người mất, chiếc xe trái pháp luật vì tránh né va chạm giẫm mạnh phanh, nhưng tiếp đó lại bị xe buýt trọng lượng quá lớn không kịp phanh lại ở đằng sau tông đuôi xe, va chạm mạnh khiến thân chiếc xe trái pháp luật biến dạng nghiêm trọng cũng văng ngang, kéo theo đụng phải chiếc xe trắng. Việc này dẫn đến xe đằng sau liên tục tông đuôi xe, giao thông 3 lane xe lập tức tê liệt.

Cảnh giám sát thu nhỏ lại góc trên bên màn hình, hình ảnh của phát thanh viên tin tức chiếm hơn nửa màn hình. Diêu Tân Vũ không nghe lọt một chữ cô đang nói gì, đẩy bát mì thịt bò ra, đứng dậy chạy đến khu phẫu thuật thần kinh.

Hắn muốn đi xem tình hình của Vệ Kỷ Nghiêu.

Đến khu phẫu thuật thần kinh, Diêu Tân Vũ trước tiên đến khu hộ sĩ lật xem ghi chép khám chữa bệnh của Vệ Kỷ Nghiêu. Đêm qua chủ nhiệm La tăng ca loại bỏ khối máu tụ ngoài màng cứng và hồi phục vị trí gãy xương sọ cho hắn, trước mắt ở thời kỳ bệnh nặng giữ lại xem xét.

Mặc dù người vẫn chưa tỉnh, nhưng Diêu Tân Vũ không định đến một chuyến không công, vẫn đi đến phòng bệnh. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cửa phòng, hắn nhìn thấy một ông cụ vóc người khỏe mạnh tóc cũng đã trắng phau ngồi bên giường bệnh, bèn giơ tay gõ cửa, nhắc nhở đối phương có khách thăm.

Nghe được tiếng gõ cửa, Vệ Đồng quay đầu lại. Nhìn thấy Diêu Tân Vũ mặc đồ giải phẫu, vết sẹo khóe mắt ông hơi căng lên, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Diêu Tân Vũ vươn tay với đối phương: "Cháu hôm qua cấp cứu ở hiện trường, cậu ấy là bệnh nhân của cháu, cháu qua đây xem tình hình. Ờm, bác là cha cậu ấy ạ?"

Vệ Đồng gật gật đầu, trống rỗng bắt tay Diêu Tân Vũ. Tiếp xúc khoảng cách gần khiến Diêu Tân Vũ ngửi thấy được, trên người đối phương tản ra mùi thuốc lá.

Trên bệ cửa sổ bày mấy bó hoa tươi, trên lưng sofa vắt một chiếc áo khoác đồng phục cầu vai của thanh tra cảnh sát, Diêu Tân Vũ nhìn thấy sau đó hỏi: "Bác vẫn chưa về hưu?"

Nhớ đến trên bệnh án viết Vệ Kỷ Nghiêu mới 25 tuổi, Diêu Tân Vũ biết chiếc áo khoác kia nhất định không phải của hắn. Nhưng nhìn số tuổi của cha Vệ, xem chừng cũng phải đầu 7.

"Mời về, làm cố vấn." Vệ Đồng nặng nề thở ra, "Nhóc con, cháu cũng ở bệnh viện này à? Kể bác nghe chút đi, tình hình Kỷ Nghiêu thế nào? Bác vừa hỏi chủ nhiệm La một lúc lâu, hắn cũng không cho bác câu trả lời chắc chắn."

Diêu Tân Vũ nói: "Xuất huyết ngoài màng cứng, gãy xương sọ, đã làm giải phẫu tẩy trừ và chữa trị."

"Cái này bác biết, bác muốn hỏi chính là, có thể khôi phục hoàn toàn không?" Vừa nói, Vệ Đồng lo lắng nhìn con trai. Nhìn khuôn mặt anh tuấn bởi vì bị thương và giải phẫu mà sưng lên, hốc mắt sâu sưng phù gay gắt, dồn mắt thành một khe hẹp.

"Bình thường mà nói, sẽ không có vấn đề lớn." Diêu Tân Vũ lấy đèn pin ra, tiến lên kiểm tra tình hình phản xạ ánh sáng của con ngươi, "Rất tốt, cậu ấy còn trẻ, khôi phục nhanh."

"Bao lâu có thể tỉnh?"

"Khoảng năm ba ngày."

"Ừm...... khụ khụ! Khụ khụ!"

Vệ Đồng đột nhiên quay đầu dùng sức ho vài tiếng. Nghe tiếng ho xen lẫn thở hổn hển kia, Diêu Tân Vũ cầm cốc nước trên bàn đưa tới, đồng thời khuyên nhủ: "Bác cai thuốc đi, nếu không tuổi tác lớn hơn chút, dễ bị dãn phế quản."

Uống hớp nước đè ho lại, Vệ Đồng lắc lắc đầu: "Hút gần nửa thế kỷ rồi, không cai được, chịu đựng thôi, dù sao làm nghề của bác, sống lâu thêm 1 ngay cũng coi như kiếm tiền."

"Bác cũng là cảnh sát hình sự?"

"Đó là trước kia, sau đó lớn tuổi, thân thể cũng suy sụp, đành phải đổi sang hành chính."

"À......" Diêu Tân Vũ đút tay vào túi, dời ánh mắt, "Cháu hôm qua ở hiện trường, ừm, có nhìn thấy đồng nghiệp của con trai bác...... cháu xin lỗi, tình huống như vậy, chúng cháu chịu bó tay."

"Phải, bác sĩ cũng không phải là thần, nên ra đi, không giữ được." Vệ Đồng khổ sở thở dài.

"Bớt đau buồn."

Ngoài cái đó, Diêu Tân Vũ cũng không biết nên nói câu gì. Hắn thật ra hơi lo cho Vệ Kỷ Nghiêu, dựa theo tình hình ở hiện trường hôm qua mà nhìn, cảm xúc của đối phương cái gì khác, e là sau khi tỉnh dậy vẫn hành hạ thêm một trận.

Chuyện cũ đã qua, giống như Vệ Đồng nói, làm nghề của bọn họ, sống lâu thêm một ngày cũng coi như kiếm tiền.

2h đúng, bệnh nhân hồi phục, Lãnh Tấn kê lời dặn của bác sĩ xong định đi ăn cơm, vào phòng làm việc cầm thẻ cơm phát hiện trên bàn đã đặt hộp thức ăn nhanh. Hắn bưng hộp cơm ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hà Vũ Bạch, chớp mắt với đối phương.

"Em lấy cho tôi?"

"Bỏ thuốc độc, dám ăn không?" Hà Vũ Bạch đang viết bệnh án, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Tâm ý của em, bỏ hạc đỉnh hồng cũng dám ăn." Nhân lúc khu làm việc công cộng không có ai, Lãnh Tấn thò đầu hôn lên mặt Hà Vũ Bạch một cái.

"Có giám sát!" Hà Vũ Bạch bụm mặt quay đầu lườm hắn.

Lãnh Tấn tách đũa ăn một lần ra, khinh thường cười: "Giám sát ở viện mình, không xảy ra chuyện không ai xem."

"Ai nói, hôm đó tôi đi ngang qua phòng quan sát, an ninh ngồi trước bục giám sát đó."

"Toàn chơi Fight the Landlord trên điện thoại thôi, em thật sự tưởng bọn họ 24h nhìn chăm chú?" Lãnh Tấn cúi đầu bới vài miếng cơm, phồng quai hàm nói: "Hey, buổi tối em tan làm chờ tôi nhá, cùng ăn cơm xong đưa em về nhà."

Hà Vũ Bạch hất cằm lên, gằng từng chữ nói: "TÔI, HÔM, NAY, CA, ĐÊM."

Lãnh Tấn bị nghẹn lại, dùng sức đấm ngực — Không biết bây giờ thông báo An Hưng đổi bảng trực ban còn kịp không.

Đứng dậy lấy cốc nước đặt trên bàn bên cạnh Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch mím môi nói: "Chủ nhiệm Lãnh, tôi đã nghĩ rồi, về chuyện của hai bọn mình —"

"Em chờ chút, để tôi uống ngụm nước." Lãnh Tấn cầm nước nuốt cơm xuống, "Được, nói đi."

"Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa đủ hiểu anh, đồng dạng, anh cũng chưa đủ hiểu tôi."

"Không sai, cho nên mới muốn ở chung với em nhiều hơn, hiểu nhau sâu hơn."

"Nhưng anh dính tôi chặt quá." Hà Vũ Bạch nhỏ giọng oán trách, "Đi làm tan làm, 24 tiếng đều trong phạm vi tầm mắt của đối phương, tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ chán...... tôi cảm thấy, hay là chừa cho nhau chút không gian tốt hơn."

Lãnh Tấn giơ tay lên đè phẳng nếp nhăn ấn đường, dùng đầu gối đụng chân Hà Vũ Bạch, nhìn thấy đối phương lập tức né tránh cười khổ: "Tiểu Bạch, em có phải sợ tôi ngang ngược không?"

Hà Vũ Bạch dịch đầu đi, vành tai đỏ lên mơ hồ.

Lãnh Tấn cầm tay cậu, đáy mắt lộ ra nhu tình: "Tôi tin, tình yêu kiểu Plato nhất định tồn tại, nhưng tôi tuyệt đối không đạt đến cảnh giới này. Tôi là đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, hơn nữa tôi thích em, nếu không nghĩ về em mới có vấn đề...... Cơ mà tôi muốn nhắc lại lần nữa, tôi sẽ chờ, chờ đến ngày em cũng muốn tôi mới thôi."

Ngón tay bị lòng bàn tay Lãnh Tấn bụm nóng, trên mặt Hà Vũ Bạch cũng nóng bỏng, nhỏ giọng yêu cầu: "Vậy anh...... có thể...... đừng cứ...... động tý là hôn tôi ôm tôi không......"

"Được rồi, tôi cố gắng khống chế bản thân." Lãnh Tấn cười xấu xa.

Giỡn à! Không hôn hôn ôm ôm cứ tùy em tiếp tục xấu hổ như vậy, ngày tháng nào ăn thịt được chứ?

(Đứa nào re-up là chó)

Âu Dương Diễn Vũ đợi cả buổi chiều muốn tìm Lãnh Tấn nói chuyện, nhưng đối phương một mực trong phòng giải phẫu. Đợi đến 8h, Trịnh Vũ Hoàng đi chạy bộ, y vịn tường di chuyển từng bước đến phòng làm việc của bác sĩ tìm người. Lãnh Tấn vừa phẫu thuật xong, đang giao phó chuyện ghi chép giải phẫu với Từ Diễm, thấy Âu Dương Diễn Vũ đi vào, còn tưởng y đến tìm Hà Vũ Bạch.

"Tiểu Bạch đến điều trị khẩn cấp rồi, muốn gọi cậu ấy giúp không?" Lãnh Tấn hỏi.

Tiểu Bạch để anh gọi!?

Âu Dương Diễn Vũ ngầm nắm chặt nắm đấm, cố gắng hết sức tỏ thái độ nhã nhặn: "Không, Lãnh Tấn, tôi có chút chuyện, muốn nói riêng với anh."

"Ờm...... vậy cậu đến phòng bệnh đi." Lãnh Tấn đại khái đoán được là chuyện về Hà Vũ Bạch, dù sao, hai người này gặp mặt là hôn, bình thường cũng hẳn không có chuyện gì là không nói.

"Thật ra, tôi muốn uống ly cafe, ở cửa hàng tiện lợi ngay cổng."

Ra cổng bệnh viện rẽ trái có cửa hàng tiện lợi, bên trong có chỗ có thể uống cafe.

"Được, cậu chờ tôi chút." Lãnh Tấn vào phòng lấy áo khoác ra, "Từ Diễm, cậu ghi chép trước đã, lát tôi về ký."

"Vâng, chủ nhiệm Lãnh." Từ Diễm cười híp mắt vẫy tay với Âu Dương Diễn Vũ. Cậu chủ nhà giàu này rất đẹp, các cô gái ở khu bệnh đều rất thích hắn. Nhưng nghe khẩu khí hôm nay của hắn, giống như muốn tìm Lãnh Tấn khởi binh hỏi tội.

Ra khỏi cửa khu nằm viện, một cơn gió lạnh phả vào mặt, Lãnh Tấn thấy Âu Dương Diễn Vũ ăn mặc đơn bạc, lập tức cởi áo khoác ra khoác lên cho y. Vải vóc mang theo nhiệt độ quấn lên người, Âu Dương Diễn Vũ bỗng trong lòng chợt động.

Ông chú này, là người rất biết quan tâm ha...... Không! Vậy cũng không xứng với Tiểu Bạch của mình!

Cà phê trong máy bán tự động rất khó uống, Âu Dương Diễn Vũ uống một hớp không định động vào nữa. Lãnh Tấn thì đã quen, coi như nước sôi mà uống. Lúc buồn ngủ đến cùng cực vẫn phải tiếp tục làm việc, hận không thể tiêm cafe vào mạch máu mới được.

Đèn trong cửa hàng tiện lợi sáng choang, chiếu vào mặt người ta khiến lỗ chân lông hết sức rõ ràng. Âu Dương Diễn Vũ trong tỉ mỉ mặt Lãnh Tấn, nhưng ngoài nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt, y thật sự không tìm ra tì vết nào. Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp không nói, khí chất cũng rất xuất chúng, nhìn qua là người cực kỳ đáng tin.

"Lãnh Tấn, nghe nói anh muốn theo đuổi Tiểu Bạch của tôi?" Y nhấn mạnh chữ "Của tôi".

"Ờ...... cậu hiểu lầm rồi." Lãnh Tấn nuốt oden trong miệng xuống, làm sáng tỏ: "Tôi và Tiểu Bạch là lưỡng tình tương duyệt, đã qua giai đoạn theo đuổi."

Âu Dương Diễn Vũ nhẫn nhịn, không giội cafe nóng hổi lên mặt đối phương: "Anh từng quá tự cho là đúng, Tiểu Bạch chưa từng yêu đương, cậu ấy hoàn toàn không có khái niệm về cảm giác thích ai đó."

"Tôi khẳng định, cậu ấy thích tôi." Lãnh Tấn tự tin cười cười, "Diễn Vũ, tôi hiểu, cậu lo Tiểu Bạch gặp phải người không tốt. Nhưng Lãnh Tấn tôi cũng không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, lại càng không phải ôm tâm tình vui đùa qua lại với Tiểu Bạch."

"Nhưng anh lớn hơn cậu ấy rất nhiều." Âu Dương Diễn Vũ vẫn không hài lòng.

Lãnh Tấn cười đến vai run rẩy mãi: "Thật không nghĩ tới cậu sẽ chất vấn chênh lệch tuổi của tôi và Tiểu Bạch. Diễn Vũ, cậu cảm thấy, hai cha của cậu không hạnh phúc sao?"

Âu Dương Diễn Vũ sụp vai. Đúng thế, vợ chồng chênh lệch tuổi lớn tổ hợp lại, người nhỏ tuổi hoàn toàn ở trong trạng thái được nuông chiều. Chỉ cần Âu Dương Thiều Hoa về nhà, Lạc Quân Hàm liền tại chỗ thu nhỏ 20 tuổi, hai người dính tới mức Âu Dương Diễn Vũ luôn cảm thấy mình là sự tồn tại dư thừa của mẹ y.

À đúng, qua thời gian nữa lại sẽ có thêm sự tồn tại dư thừa.

Thật sự không xoi mói được, Âu Dương Diễn Vũ dùng Trịnh Chí Khanh tạo áp lực với Lãnh Tấn: "Anh không sợ gia đình cậu ấy không đồng ý?"

Lãnh Tấn trầm tư chốc lát, nói: "Nếu hai phụ huynh của Tiểu Bạch đủ yêu cậu ấy, nhất định sẽ không để cậu ấy khó xử."

Phải, Âu Dương Diễn Vũ xùy nhẹ, Trịnh Đại Bạch sẽ không làm khó Tiểu Bạch, nhưng chú ấy sẽ làm khó anh á. Gậy của ông Tề vẫn chưa thiêu đâu, cẩn thận Trịnh Đại Bạch đập gãy chân anh á.

Đứng hồi lâu khiến vết thương trên lưng lại đau, Âu Dương Diễn Vũ chuẩn bị về phòng bệnh, mà trước đó, y cảnh cáo Lãnh Tấn: "Anh dám để Tiểu Bạch rơi một giọt nước mắt, tôi túm anh ra đút cho chó."

Nhớ tới "thức ăn cho chó" Âu Dương Thiều Hoa tiêu 5 triệu mua, Lãnh Tấn gượng cười gật gật đầu. Cũng không biết nhà Âu Dương Diễn Vũ nuôi chó gì, ngay cả tro cốt cũng ăn.

Âu Dương Diễn Vũ vừa về phòng bệnh chưa được 5 phút, Trịnh Vũ Hoàng cũng vào phòng. Nó lấy khăn tắm chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nhìn thấy trên sofa vắt chiếc áo khoác không quen, hỏi: "Áo này của ai?"

"Của Lãnh Tấn, vừa xuống tầng uống ly cafe với hắn, bên ngoài lạnh hắn cho anh mượn mặc."

Chân mày Trịnh Vũ Hoàng cau càng chặt: "Anh uống cafe với hắn?"

"Ừ, tán gẫu linh tinh." Âu Dương Diễn Vũ đã đáp ứng Hà Vũ Bạch, tạm thời không nói chuyện của cậu và Lãnh Tấn cho Trịnh Vũ Hoàng.

Tán gẫu linh tinh? Nắm đấm Trịnh Vũ Hoàng chặt lại, vừa định xách áo đến phòng làm việc ném lên mặt Lãnh Tấn, bỗng nhớ lại lời dạy dỗ của anh trai buổi trưa — Gặp chuyện phải nghĩ trước nghĩ sau.

Thế là nó ném áo khoác đến khu hộ sĩ, lại hỏi hộ sĩ trực ban xin quần áo bệnh nhân mới cầm về phòng bệnh. Điều chỉnh nước ấm trong phòng vệ sinh xong, nó ôm ngang Âu Dương Diễn Vũ từ trên giường lên.

Âu Dương Diễn Vũ trợn mắt: "Làm gì?"

"Đi tắm rửa, thay bộ quần áo."

"2 tiếng trước anh mới tắm thay quần áo!"

"Tắm thêm lần nữa." Trịnh Vũ Hoàng vẻ mặt bất mãn, "Trên người anh có mùi của tên đàn ông khác."

"Em là mũi chó à."

Âu Dương Diễn Vũ bất đắc dĩ cùng cực.