Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 47



Edit + Beta: Vịt

Sau nửa đêm ngủ 3 tiếng, 7 rưỡi sáng, Hà Vũ Bạch bò dậy đi kiểm tra phòng. Ở hành lang chạm mặt Lãnh Tấn dẫn theo mấy thực tập sinh, cậu chợt nhớ đến tùy hứng nhỏ đêm qua của mình, mặt đỏ ửng lên. Lướt qua bên người, Lãnh Tấn tỏ vẻ nghiêm túc vỗ vai cậu, nói tiếng "Vất vả rồi", sau đó dán lỗ tai cậu nhanh chóng nói câu "Đêm qua mơ tới em cả đêm".

Hà Vũ Bạch ngay cả tai cũng đỏ thấu, đến lúc vào phòng bệnh đại não vẫn ở trạng thái trống rỗng.

"Bác sĩ Hà......" Người nhà bệnh nhân thấy cậu không phản ứng, lại gọi một tiếng: "Bác sĩ Hà?"

"Hả? À...... Anh vừa nói gì vậy?" Hà Vũ Bạch đột nhiên hoàn hồn, tay đút trong túi túm chặt thắt lưng, ép mình loại bỏ hình ảnh hôn nhau đến choáng váng trong đêm tối từ trong đầu ra.

Như vậy không được, cậu thầm tự trách, thời gian công việc, tuyệt đối không thể phân tâm.

Người nhà bệnh nhân chỉ coi cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, không kiên nhẫn cau mày: "Giải phẫu của bố tôi bao giờ thì làm được? Ở viện 1 tuần rồi, sao vẫn chưa sắp xếp? Tôi xin nghỉ công ty nửa tháng, giờ đã qua 1 nửa rồi!"

Hà Vũ Bạch lật kết quả kiểm tra mới nhất, giải thích: "Albumin của bố anh chỉ hơn 20, không đạt đến tiêu chuẩn giải phẫu, cứ đi phẫu thuật như vậy, sau khi làm xong miệng vết thương không dễ khép lại, sẽ tạo thành lây nghiễm các loại biến chứng sau phẫu thuật."

"Các cậu không có cách tăng lên?" Người nhà hơi bất mãn.

"Có, truyền albumin máu người, cần các anh tự mua, cầm về cho y tá truyền."

"Đi đâu mua? Phòng thuốc ở cổng viện có không?"

"Ừ...... bình thường đều mua từ công ty dược, anh lát xuống phòng làm việc, tôi cho anh số điện thoại, mỗi ngày một chai, anh có thể gọi bên kia đưa hàng ngày."

"Bao nhiêu tiền một chai?"

"Bây giờ khoảng 7-800."

"Một ngày 7-800!?" Người nhà trợn đôi mắt trâu, "Bảo hiểm y tế mặc kệ? Toàn bộ tự trả tiền?"

Hà Vũ Bạch bị tiếng hô đột nhiên phun ra của hắn khiến cho hơi khẩn trương, do dự "Ừ" một tiếng.

Giờ thì hay rồi, người nhà gấp gáp: "Kết phường lừa tiền đấy nhỉ!? Bệnh viện không bán thuốc, để chúng tôi ra ngoài mua, các cậu cầm tiền hoa hồng phải không?!"

Hà Vũ Bạch nhanh chóng giải thích: "Anh hiểu nhầm rồi, đó là chế phẩm máu, không dễ bảo quản, giá lại cao, dự trữ phòng thuốc chỉ có thể cung cấp sử dụng cho cấp cứu."

Người nhà căn bản không nghe cậu giải thích: "Ít nói nhảm! Thật sự tưởng là bị bệnh vào bệnh viện thì phải thò cổ để các người làm thịt? Cậu có kê không hả? Không kê tôi đi khiếu nại cậu! Nói cho cậu biết, em dâu của anh rể của con rể của bác cả tôi là Vệ Kế Ủy, không tin không xử được các cậu!"

Hà Vũ Bạch sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc không hiểu được mối quan hệ ruột thịt lòng vòng này. Nhưng cho dù báo cáo bộ, cậu cũng không kê được.

An Hưng dẫn y tá giao ban đi vào kiểm tra phòng, thấy Hà Vũ Bạch bị người nhà làm khó dễ, y tiến lên giải vây giúp đối phương: "Thưa ngài, có vấn đề gì nói với tôi, tôi là y tá trưởng."

"Y tá trưởng? Tác dụng cái cứt?! Gọi viện trưởng của các người!" Người nhà hòa toàn không để An Hưng lùn hơn mình một cái đầu vào trong mắt.

Hà Vũ Bạch vừa nghe lời này, trực tiếp tức giận thay An Hưng.

"Ôi, xem anh nói kìa, y tá trưởng rất hữu dụng đấy." An Hưng cũng không tức giận, hồi đó ở phòng khám, khốn hơn tên này cũng có, "Anh đừng thấy y tá thì kém người một bậc, bác sĩ một ngày đến mấy lượt? Trong ngoài chỗ này còn không phải đều dựa vào y tá. Pha thuốc phát thuốc, tiêm lấy máu, đo đường máu đo huyết áp, cắm nhổ ống dẫn, tạo lỗ rò bảo vệ vết mổ, không phải toàn là bọn tôi làm? Thậm chí chăm sóc bệnh nhân đại tiểu tiện, còn để tâm hơn chăm sóc cha mẹ ruột. Ban đêm bác sĩ trực ban có thể ngủ một lát, chúng tôi thì không dám, ban ngày còn phải tùy gọi tùy đến. Người nhà động tí là 'Y tá! Túi truyền dịch rỗng rồi', 'Y tá, cậu xem chất lỏng sao không di chuyển', 'Y tá, cậu thay drap giường', 'Y tá, phun sương làm thế nào đây', một người tách làm 8 tác dụng, dễ cho chúng tôi sao?"

Y từng cái từng cái, nói cho người nhà nghẹn ứ, nhất thời không mở miệng được. Lúc này bệnh nhân nằm trên gường nói chuyện: "Y tá trưởng nói không sai, ban đêm anh ngủ như lợn chết, gọi cũng không dậy, tôi ngộp đến mức thở không ra hơi, rung giường còn phải gõ chuông gọi y tá giúp đỡ. Ban ngày chỉ biết ngồi đó chơi game điện thoại, bảo anh đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, anh hay rồi, ra ngoài lòng vòng hút điếu thuốc rồi quay về. Anh không phải sợ tốn tiền sao? Ông đây có tiền hưu, không cần dùng của anh. Nếu không phải mẹ anh đi sớm, ông đây chết trong bệnh viện cũng không gọi anh đến!"

Đám hộ sĩ nhỏ bên cạnh cười ra tiếng, An Hưng lườm mạnh bọn họ một cái tất cả đều yên tĩnh. Bị bố mắng ngay trước mặt người trong phòng, trên mặt người con hơi không nhịn được, rầu rĩ rời khỏi phòng bệnh.

"Bác à, bác đừng nóng giận, chỗ này người khỏe mạnh không ở được, anh ấy cũng là phiền trong lòng." An Hưng tiến lên kê gối cho ông cụ.

Ông cụ này tim gan lá lách phổi thận, không chỗ nào là không có bệnh. Trước mắt kiểm tra ra trên thận mọc khối u, đầu không to, nhưng đo nhịp tim thì chưa đạt chuẩn giải phẫu, cầm máu chống đông máu trong phẫu thuật cũng cần chiếu cố, Lãnh Tấn chỉ làm phương án đã tròn 3 ngày.

"Bác sĩ Hà, nên mua thuốc gì, cháu đưa số điện thoại cho ta, ta tự mua." Ông lão nói với Hà Vũ Bạch xong, lại quay đầu kéo tay An Hưng, "Y tá trưởng An, đừng đáp lại thằng súc sinh kia, mẹ nó đi sớm, từ nhỏ bà nội nó nuôi lớn, chiều hư, nói chuyện không nhẹ không nặng, lát ta mắng nó."

An Hưng vỗ vỗ tay ông, cười nói: "Cháu không giận, đều là công việc, bác cũng đừng để trong lòng. Bác nghỉ ngơi thật tốt, cháu còn phải giao ban."

"Cháu làm đi, cháu làm đi." Ông cụ cũng mặt mày hớn hở.

Lúc An Hưng dẫn các y tá ra khỏi phòng bệnh, Hà Vũ Bạch nghe thấy bệnh nhân hỏi: "Bác sĩ Hà, y tá trưởng An của các cháu, kết hôn chưa?"

"Vẫn chưa."

"Có người yêu chưa?"

"Hình như...... chưa đi."

"Cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, không quá xác định nói: "Hẳn chưa đầy 30."

Ông cụ suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, sau khi nhận điện cười haha nói: "Thím hai nó à, nhà các thím đã có con dâu chưa? Vẫn chưa à? Vậy tôi giới thiệu cho thím một người nhé. Hôm nay tôi nhìn trúng một người."

Hà Vũ Bạch mím môi cười — Lúc này nhất định không phải nhìn trúng cậu rồi.

Để báo đáp An Hưng sáng sớm giải vây giúp mình, Hà Vũ Bạch buổi trưa gọi mấy cốc trà sữa nóng hổi đưa đến khu hộ sĩ. An Hưng không uống thứ này, các y tá dính ánh sáng của y, lúc cầm trà sữa mỗi người ôm y một cái.

Hà Vũ Bạch cầm cafe tự gọi, không khỏi hâm mộ nói với An Hưng: "Nhân duyên của anh tốt quá."

"Cả nhóm con gái vừa từ nhà trường ra, có chuyện vui thì nói với tôi, sắp xếp công việc mà cứ không đứng đắn." An Hưng cười khẽ, "Bác sĩ Hà, lần tới lại có chuyện như vậy em cứ gọi anh. Đừng trực tiếp xung đột bọn họ, cũng đừng tủi thân bản thân. Có người vừa đến bệnh viện đã khó chịu, thật sự va chạm với tên khốn kia, em nói tiếng 'Mời ngồi' với hắn hắn cũng hận không thể cầm dao chém em."

Hà Vũ Bạch ngượng ngùng nói: "Em vẫn quá ít kinh nghiệm."

Từ bé cậu đã hâm mộ miệng lưỡi của Hà Quyền, gặp phải ấm ức, bùm bùm oán giận một trận, dùng nước bọt là có thể ngâm mềm oặt bệnh nhân và người nhà.

An Hưng bưng cốc giữ nhiệt uống một hớp, nói: "Đi từ từ, hồi anh mới vào bệnh viện thực tập, cũng không mở nổi miệng. Em đừng thấy mấy bác sĩ như anh và em nhỏ con, nhưng trong số y tá cũng tính là cao, lại dù gì cũng là con trai. Các cô gái bị gây khó dễ đều đến tìm anh ra mặt, lâu ngày thì luyện ra được."

Hà Vũ Bạch cười nói: "Đúng rồi, em sáng sớm nghe bệnh nhân gọi điện thoại, nói muốn giới thiệu người yêu cho anh."

"Giới thiệu người yêu? Mẹ ơi, anh thật sự cảm ơn ổng." An Hưng vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Giới thiệu người yêu cho ai thế?" Diêu Tân Vũ nghe nói khu hộ sĩ phát trà sữa, liếm mặt tới đây góp náo nhiệt, đúng lúc nghe thấy phần "giới thiệu người yêu".

"Một ông bác ở giường em quản lý, giới thiệu người yêu cho y tá trưởng An, buổi sáng cứ hỏi em thông tin cá nhân của y tá trưởng An."

Hà Vũ Bạch cố ý thăm dò ý tứ Diêu Tân Vũ, cậu luôn cảm thấy An Hưng ở trên mặt tình cảm quá oan ức bản thân. Thích nhưng không nói, giấu trong lòng rất khó chịu. Nói đến cũng kỳ lạ, từ lúc xác định rõ ràng quan hệ với Lãnh Tấn, cậu luôn hi vọng trên thế giới này đều nên có người yêu đến cuối đời.

Diêu Tân Vũ ngầm xoa xoa duỗi cánh tay lấy cốc trà sữa, cắm ống hút hút một ngụm, nhai pudding hút lên được: "Chuyện tốt đó, An Hưng, thật sự vừa mắt thì mang đến cho anh đây xem sao, anh kiểm định cho cậu."

"......"

Hà Vũ Bạch ở dưới bục y tá dùng sức túm áo blouse của Diêu Tân Vũ. Hắn không nói gì còn tốt, vừa nói chuyện, ánh mắt An Hưng trong nháy mắt nhạt đi.

"Nói đúng đó, tuổi này rồi, nên tìm người yêu." An Hưng bị hơi nóng xông vào mắt, mũi cũng nghẹt. Đậy cốc giữ nhiệt lại đặt mạnh lên bàn, y hờn dỗi nói: "Được, tôi đi xem mắt, xem trúng thì mang về cho cậu xem."

Diêu Tân Vũ nghe ra ngữ khí y không đúng, nghi ngờ chớp chớp mắt: "Ặc...... tôi nói sai rồi?"

"Không, cám ơn đã bạn tâm thay tôi." An Hưng nói, máy bàn khu hộ sĩ vang lên, y nhận điện không nhịn được hỏi: "Tìm ai?"

Âm thanh bên kia do dự một chút mới truyền đến: "Y tá trưởng An, tôi Tiểu Hạ của phẫu thuật thần kinh, phiền anh nói với bác sĩ Diêu một tiếng, người bệnh giường 1 giám sát đã tỉnh. Anh ấy lúc trước đã để lại lời, nói tỉnh thì nhanh chóng thông báo cho anh ấy."

"Biết rồi, tôi nói với cậu ấy." Cúp điện thoại, An Hưng giơ cằm với Diêu Tân Vũ, "Phẫu thuật thần kinh tìm cậu, nói giường 1 giám sát đã tỉnh."

"Nhanh vậy!?" Diêu Tân Vũ đặt trà sữa đã uống 2 hớp xuống bàn, xoay mặt chạy đến thang máy.

Giường 1 giám sát là ai thế? An Hưng cau mày. Diêu Tân Vũ vọt đi như sau mông cháy lửa, còn nhanh hơn chạy đến điều trị khẩn cấp.

"Họ hàng nhà cậu ấy?" An Hưng hỏi Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu, vẻ mặt mê mang.

Diêu Tân Vũ không đoán sai, Vệ Kỷ Nghiêu thật sự là tỉnh dậy là làm ầm ĩ. Cách phòng bệnh hơn 10 mét, Diêu Tân Vũ đã nghe thấy hắn hô to: "Lão Dương! Lão Dương đâu!"

Bước nhanh vọt vào phòng bệnh, Diêu Tân Vũ phát hiện trong phòng bệnh của hắn không có người nhà ở đây, chỉ có 1 điều dưỡng. Điều dưỡng lại gọi thêm 2 y tá, giờ cũng không đè được hắn, máy theo dõi nhịp tim cũng bị hắn kéo từ trên bàn xuống.

"Cảnh sát Vệ! Đừng kích động, anh vừa mới làm giải phẫu mở hộp sọ!"

Diêu Tân Vũ vội vàng giơ tay nhặt máy theo dõi lên — Vẫn may chưa rơi hỏng. Thằng cha này, không hổ là thể chất làm cảnh sát hình sự tốt thật. Đã mở hộp sọ còn sức lớn như vậy, nếu đặt vào bình thường không bị bệnh không tai nạn, đánh hắn chắc là như không.

"Bác sĩ Diêu? Lão Dương đâu? Lão Dương không sao chứ?!"

Trước mắt Vệ Kỷ Nghiêu một mảnh mơ hồ. Sưng tấy đè lên thần kinh thị giác, phải cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn. Hắn vừa rồi tỉnh dậy tưởng rằng mình mù, cũng may điều dưỡng đã được dặn dò, giải thích với hắn. Sau đó hắn lại bắt đầu tìm người cộng tác với mình, đầu bị thương khiến cho trí nhớ hỗn loạn, hắn chỉ nhớ lúc truy kích tội phạm trốn trại gặp phải tai nạn.

"Lão Dương...... lão Dương không ở bệnh viện này." Diêu Tân Vũ đè vai hắn lại, dùng ánh mắt với y tá bên cạnh, dùng khẩu hình "an thần".

Y tá vội vàng đi tìm bác sĩ quản lý giường, không đầy một lát cầm ống an thần tới tiêm vào ống truyền dịch. Vệ Kỷ Nghiêu rất nhanh không giày vò được nữa, nằm ở đó lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại "Ba tôi đâu" "Lão Dương đâu" "Tội phạm trốn trại đâu".

"Bắt được người rồi, cậu yên tâm, hôm đó đã chuyển đến nhà giam bệnh viện."

Diêu Tân Vũ lúc ở hiện trường nhìn thấy, có người bị thương gãy xương hở nhiều chỗ bị còng trên giường lăn, sau đó đi theo xe cứu thương chính là hai cảnh sát. Hắn nghe ngóng được một câu, nghe nói tên đó là tội phạm giết người, chính là vì đuổi theo hắn mới dẫn đến vụ tai nạn đó.

1 người chết 17 người bị thương, trả giá vô cùng thê thảm. Nhưng không thể trách cảnh sát, nếu tội phạm trốn trại buông tay chịu trói sẽ không có những chuyện này, càng đừng nhắc đến Vệ Kỷ Nghiêu suýt nữa mất mạng.

Vệ Kỷ Nghiêu mơ hồ một lát, đột nhiên hỏi: "Lão Dương...... bị thương nặng không?"

"Không rõ lắm, lúc đó chị lo cấp cứu cậu." Diêu Tân Vũ nói dối thiện ý, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Cậu ấy không thể có chuyện gì......" Vệ Kỷ Nghiêu mơ mơ màng màng lẩm bẩm, "Vợ cậu ấy...... vừa sinh đứa thứ hai...... a...... bọn tôi đều cười cậu ấy...... con gái quá đẹp...... không chút...... giống cậu ấy...... cậu ấy...... tức giận...... chửi bọn tôi...... độc thân cả đời......"

Mắt Diêu Tân Vũ chua xót, vội cầm tay hắn nói: "Cậu đừng nói chuyện nữa, ngủ một lát đi."

Vệ Kỷ Nghiêu khó khăn quay đầu, ánh mắt rời rạc vô thần rơi vào trên mặt Diêu Tân Vũ: "Bác sĩ Diêu...... anh nói thật...... với tôi...... lão Dương...... rốt cuộc...... sao rồi......"

Làm lâm sàng nhiều năm, để đảm bảo tâm trạng người bệnh ổn định Diêu Tân Vũ đã quen mở mắt nói dối. Nhưng hôm nay, đối diện đôi mắt không có tiêu cự nhưng xuyên thấu đáy lòng, giọng hắn vẫn hơi run: "Tôi thật sự...... không biết...... cậu ấy không đưa đến Tổng hợp Đại Chính."

Vệ Kỷ Nghiêu thở dài, giọt nước mắt như hạt đậu từ khóe mắt lăn xuống.

"Tôi mơ thấy...... cậu ấy đã chết......"