Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 96



Edit + Beta: Vịt

Việc Hà Vũ Bạch phẫu thuật, Hà Quyền quyết định tạm thời giấu Trịnh Chí Khanh. Y lo đối phương thức 2 ngày liên tục lại còn bị kích thích hai lần, tim không chịu nổi. Đương nhiên hiện tại tim Trịnh Chí Khanh không sao cả, nhưng cái người cao lớn này trái tim chịu đựng nhiều, nhìn khỏe mạnh nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề.

Trịnh gia có di truyền gia tộc về bệnh tim, bố chồng Trịnh Kiến Bình qua đời vì nhồi máu cơ tim, bác cả Trịnh gia cũng đã nối mạch máu. Hơn nữa mấy năm gần đây, Trịnh Chí Khanh ôn hòa hơn phân nửa đời người tính tình lớn thấy rõ, việc này đối với tim mạch mà nói không phải chuyện tốt.

Bản thân Hà Quyền đã thấy nhiều, chỉ là lúc này nằm trên bàn mổ chính là con ruột, trong lòng y dù sao cũng hỗn loạn.

Khẩn cấp quyết định phương án giải phẫu, Lãnh Tấn đặt thời gian phẫu thuật vào 2h chiều, bởi vì Hà Quyền gọi Tần Phong đến tiêm thuốc mê, phải đợi người từ bệnh viện Trung Tâm đến. Hắn cho người chuẩn bị cho Hà Quyền ghế đặt bên bàn phẫu thuật, Hà Quyền tỏ vẻ không cần, dù sao Lãnh Tấn cũng phải kết thúc chiến đấu trong phòng nửa tiếng, đứng phẫu thuật cùng cũng rất mệt.

Lúc cùng rửa tay tiêu độc, Hà Quyền nói với Lãnh Tấn: "Ba có thể đỡ gương giúp, hỗ trợ con."

"Đừng, ba à, con sợ tay ba run." Lãnh Tấn biết Hà Quyền đây là hi vọng không khí có thể nhẹ nhàng chút, nhưng hắn không nhẹ nhàng nổi.

Hà Quyền kéo khóe miệng: "Con đừng run là được, kéo phải tử cung làm cháu ngoại ba bị thương, ba không để yên cho con đâu."

Vẫy vẫy nước, Lãnh Tấn kéo khăn lông, vừa lau tay vừa rầu rĩ nói: "Thật sự xảy ra vấn đề, không cần ba, con tự xong đời trước."

Thấy hắn vứt mạnh khăn lông vào trong thùng, Hà Quyền lặng yên thở dài một hơi trong lòng.

Quấn kín áo giải phẫu đứng bên bàn mổ, Lãnh Tấn nhìn Hà Vũ Bạch, hai mắt dưới kính quang lọc khẽ cong lên.

"Ngủ ngon một giấc, tỉnh dậy là không sao nữa." Hắn nhẹ giọng an ủi người yêu vẻ mặt có hơi thận trọng.

Mặc dù lưng đeo áp lực trước nay chưa từng có, nhưng khiến Lãnh Tấn cảm thấy bất ngờ chính là, hắn thật sự không căng thẳng. Khiêu chiến duy nhất chính là, hắn chỉ có thời gian bằng nửa bình thường cắt ruột thừa, để hoàn thành phải nhớ kỹ trình tự trong lòng.

"Em tin anh." Hà Vũ Bạch cười cười với hắn, sau đó đưa mắt nhìn sang Hà Quyền, "Ba, đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi."

Hốc mắt Hà Quyền nóng lên, nghiêng đầu hít sâu, nghẹn nước mắt trở lại. Lãnh Tấn gật đầu với Tần Phong, ra hiệu đối phương sắp xếp tất cả, có thể bắt đầu tiến hành truyền thuốc mê. Giải phẫu nội soi đường tiêu hóa là giải phẫu cấp độ bốn, cả quá trình gây tê, cần bác sĩ gây mê kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Nhận được điện thoại của Hà Quyền, nghe nói là Hà Vũ Bạch phải làm giải phẫu, Tần Phong từ chối sắp xếp công việc, chạy thẳng tới Tổng hợp Đại Chính.

Biết Hà Quyền gần bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu Tần Phong thấy y bởi vì chuyện cá nhân nhờ mình giúp đỡ, đương nhiên không từ chối.

Chờ thuốc mê có tác dụng, Tần Phong cắm ống, xác nhận các chỉ tiêu của Hà Vũ Bạch ổn định, Lãnh Tấn nín thở tập trung, vững vàng cầm lấy chuôi dao. Lưỡi dao sắc bén không tiến vào da, ở dưới cuống rốn hoàn mỹ cắt ra một lỗ chuyền khí thò kim vào, tạo một vết cắt "mặt cười" khoảng 1cm.

Tách dọc cơ bụng, tiến vào màng bụng tạo ép phổi nhân tạo, để cung cấp tầm nhìn và không gian thao tác cho giải phẫu, chỗ khó là đầu mũi dùi, không làm suy giảm tới nội tạng. Đây đối với Lãnh Tấn mà nói là thao tác rất dễ dàng, chỉ là hôm nay, hắn phá lệ cẩn thận. Tim thai nho nhỏ đã bắt đầu nhảy lên, rất có thể biến mất dưới sự kích thích nho nhỏ bên ngoài.

— Cục cưng, cha biết con rất yếu ớt, nhưng cha tin, con nhất định cũng thừa kế sự kiên cường của các cha.

Trong quá trình đâm kim, Lãnh Tấn yên lặng cầu nguyện.

Thò kim vào, trước khi bắt đầu rót nước thử, Hà Quyền dặn dò y tá nâng nước ấm lên 38 độ C. Hà Vũ Bạch sốt, nhiệt độ trong cơ thể cao hơn bình thường, nếu rót nước thử 34 độ như thường, độ chênh lệch quá lớn có thể sẽ kích thích tử cung co rút dẫn đến sảy thai.

Trải qua nhiều năm tích lũy, cuối cùng hóa thành hậu thuẫn kiên cường cho người thân ruột thịt.

Xác nhận vị trí kim bơm không sai, Lãnh Tấn nối ống dẫn chậm rãi bơm khí các-bon-đi ô-xít vào. Tần Phong ở bên cạnh nhìn, cười khẽ một tiếng, mở miệng phá vỡ bầu không khí đông cứng: "Nhớ ngày đó, anh bị súng bắn, tạo ép phổi nhân tạo thăm dò vị trí đạn, kết quả các-bon-đi ô-xít kích thích thần kinh cơ hoành. Sau khi hết thuốc mê cánh tay anh đau lắm, cánh tay như bị người kéo xuống vậy."

Trong quá trình phẫu thuật tìm đề tài tâm sự, giúp cho giảm bớt áp lực. Trước kia Tần Phong và Hà Quyền mỗi lần cùng phẫu thuật ở khoa sản Đại Chính, có thể nói chuyện khiến cho các nhân viên y tế trong phòng mổ nghe như tướng thanh.

Hà Quyền chế giễu hắn: "Đáng đời cậu xui xẻo, chuyện xác suất nhỏ để cậu gặp phải rồi."

Lãnh Tấn nói tiếp: "Chuyện này em đã nghe nói, hồi thầy Tần hướng dẫn em, đã mang chuyện của sư ca ra làm thí dụ."

"Ừ, là chuyện mà cha ruột anh có thể làm ra, ở trước mặt học sinh của ông ấy, anh không có chút bí mật nào đáng để nói." Chân mày Tần Phong cau lại, "Ê, đúng rồi, thân phận hơi loạn nhỉ. Lãnh Tấn gọi tôi là sư ca, gọi chủ nhiệm Hà là ba, nhưng tôi và chủ nhiệm Hà......"

"Cậu có thể gọi tôi là chú, tôi không ngại." Hà Quyền hất cằm lên nhìn Tần Phong.

Nghe Tần Phong không vui ho một tiếng, Lãnh Tấn vừa làm việc trong tay vừa nói: "Để con sửa lời, sau này gọi là phó viện trưởng Tần."

"Con có thể bỏ chữ Phó đi." Hà Quyền nhắc nhở hắn, "Tần đại soái ca của chúng ta sắp vinh dự trở thành viện trưởng của bệnh viện Trung Tâm rồi."

Y tiêu hóa một lúc, lại nói: "Ê tôi nói Tần Phong, nhà các cậu làm viện trưởng cha truyền con nối, ông nội cậu, cha cậu, cậu, 3 đời viện trưởng, đều là vàng quý không học y, nếu không thì đã coi như gây dựng lên bệnh viện Trung Tâm rồi. Hừm, không thì cậu mua lại bệnh viện Trung Tâm, đổi thành bệnh viện tư nhân là được."

"Tôi đập nồi bán sắt cũng mua không được đâu, nếu không bảo chủ tịch Trịnh bỏ ít tiền, tôi coi như nhập cổ phần. Kiếm tiền chia 3-7, thế nào, hay chứ?"

"Hay cho cậu, năm ngoái báo lỗ hơn 20 triệu, cần trợ cấp tài chính. Sao? Muốn để Trịnh Đại Bạch nhà tôi vung tiền?"

"Cậu ta còn có chuyện gì oan hơn kết hôn với cậu à?"

"Tần Phong, cậu được đấy, lát mổ xong, hai bọn mình nói chuyện riêng."

"Cái đó, ba, phó viện trưởng Tần, nên đưa gương rồi."

Lãnh Tấn nói thầm cả phòng giải phẫu đã nghe thấy hết rồi, không cần đổi chỗ nói chuyện đâu.

Qua nội soi thăm dò, ruột thừa hơi lệch khỏi vị trí bình thường, ở trước ruột thừa, bên phải tử cung. Dài khoảng 10 phân, đầu sưng rõ ràng, đã bị mỡ chày bao lấy, không xuất hiện hoại tử và thủng, bên trong hố chậu có ít dịch tích tụ màu vàng nhạt.

Kiểm tra đến đây, Lãnh Tấn hơi thất thần chốc lát. Phía dưới đầu sỏ sắp bị cắt bỏ, là phần thiêng liêng do tình yêu kết trái. Vách ngoài màu hồng phấn rải đầu mao mạch máu, căng tràn hơn trạng thái bình thường, đang mềm mại mà vững chắc che chở sinh mệnh nhỏ bên trong.

"Còn 20 phút, Lãnh Tấn, con phải nhanh tay."

Hà Quyền nhắc nhở hắn, đồng thời ép mình giữ ánh mắt trên màn hình. Y từng xem vô số lần, cũng chưa một lần lo lắng như bây giờ. Nếu Lãnh Tấn hơi không cẩn thận dùng dụng cụ chạm vào tử cung, rất có khả năng khiến tử cung co lại, như vậy y phải nói tạm biệt với cháu ngoại của mình.

Lãnh Tấn theo tiếng hoàn hồn, dùng dao điện tách màng thắt ruột thừa, thả tự do cho chiếc ruột thừa sưng tấy. Động tác của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, giống như tác gia hạ bút như có thần, hoặc là họa sĩ đã có định liệu trước, mỗi một millimet dụng cụ di chuyển đều chính xác hữu hiệu, dẫn tới Tần Phong ở bên quan sát phải gật đầu.

Hắn tán thưởng nói: "Lãnh Tấn, trình độ của em so với cha anh, đúng thật là trò giỏi hơn thầy."

"Số trái tim thầy Tần từng mổ, hẳn là nhiều hơn em cắt ruột thừa rất nhiều." Lãnh Tấn cũng không phân tâm, vừa nói chuyện, tiết tấu trên tay vẫn như thường.

"Không cần khiêm nhường, cậu nếu không giỏi, chủ nhiệm Hà không thể nào giao Tiểu Bạch cho cậu." Tần Phong quay đầu, hỏi Hà Quyền đang chăm chú: "Chủ nhiệm Hà, tôi nói không sai chứ?"

Hà Quyền quăng cho hắn một câu "Không chú ý nghe cậu nói gì".

"Tôi nói, mắt cậu cao, từ hồi trẻ đã vậy. Nếu không hai bọn mình đã thành rồi, đâu đến lượt Trịnh Chí Khanh chứ." Chỉ cần vào phòng giải phẫu, Tần Phong liền như năm đó, nói chuyện với ai cũng như đang tán tỉnh.

Hà Quyền bẻ lại hắn: "Ở đây lắm người nhiều miệng không đóng cửa, nói nhảm nữa tôi mách Tiền Việt đấy."

Lãnh Tấn vừa cuộn gốc ruột thừa lại để hấp thu vết khâu, vừa nói thầm trong lòng: Vẫn may mắt mẹ vợ cao, không thì mình đi đâu cưới vợ chứ.

Hai mươi bảy phút hoàn thành phẫu thuật cắt ruột thừa, Lãnh Tấn lại lần nữa phá vỡ kỉ lục của mình. Cả quá trình không hề chạm vào tử cung, sau khi kết thúc người trong phòng giải phẫu ào ào vỗ tay chúc mừng hắn. Mũi khâu cuối cùng hắn cũng dùng chỉ khâu tiêu khâu liên tục dưới da, sau khi miệng vết thương khép lại chỉ là một vết mảnh hơi sẫm hơn màu da, cơ bản không nhìn ra là vết mổ.

Trái tim Hà Quyền vẫn treo lên, theo kinh nghiệm của y, 72 tiếng sau khi phẫu thuật luôn là lúc tỉ lệ sảy thai tự nhiên cao. Chịu qua được 3 ngày, cháu ngoại y mới coi như an toàn.

Lãnh Tấn canh bên ngoài phòng hồi sức chờ Hà Vũ Bạch, Tần Phong khống chế lượng thuốc cực kỳ chuẩn, dự đoán khoảng 20 phút tỉnh, Hà Vũ Bạch thật sự tỉnh sau 20 phút.

Thấy Hà Vũ Bạch hơi cau mày có dấu hiệu tỉnh lại, Lãnh Tấn khẽ gọi người yêu: "Ây, mỹ nhân đang ngủ, tỉnh lại đi, không anh hôn em đó."

Hà Vũ Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt tan rã điều chỉnh tiêu điểm trên mặt Lãnh Tấn, tốn chút thời gian để đại não vận chuyển lại một lần nữa.

"Vẫn...... ổn chứ?" Cậu hỏi Lãnh Tấn.

"Mọi chuyện đều ổn, đã cắt ruột thừa, Tiểu Tiểu Bạch cũng rất ngoan." Lãnh Tấn cầm tay cậu, hôn lên từng ngón tay, trong giọng nói là vui sướng không che dấu được, "Đã nói với em là anh rất xuất sắc mà."

"Tự...... kiêu......" Hà Vũ Bạch hơi giương khóe miệng, lại nhắm mắt lại, "Em...... mơ......"

"Nhất định là mơ thấy anh."

"Không phải......"

"Huh?" Lãnh Tấn tỏ vẻ không vui.

Ngón tay bị Lãnh Tấn cầm lấy nhẹ nhàng, Hà Vũ Bạch cảm giác mình giống như đang nằm trên đám mây bồng bềnh, lời nói ra cũng nhẹ bay: "Em mơ thấy...... Tiểu Tiểu Bạch...... con bé...... mặc váy trắng...... giống như hoa sen...... váy đầm......"

"Nói vậy, là con gái?"

"Ừ...... tóc...... xoăn xoăn...... mắt...... rất to...... cười lên...... rất giống anh......"

Dựa theo miêu tả của Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn hơi tưởng tượng, sau đó bỗng nhiên ý thức được cái gì: "Chờ chút, con gái anh bé tí đã uốn tóc?"

Hà Quyền đúng lúc vào phòng hồi sức xem tình hình, nghe thấy lời Lãnh Tấn, cau lông mày: "Uốn tóc gì cơ?"

"Tiểu Bạch nói mơ thấy Tiểu Tiểu Bạch, tóc xoăn đầy đầu." Lãnh Tấn vô tội nhìn y, "Con cảm thấy...... trẻ con bé quá, uốn tóc không tốt, làm hại chất tóc."

"Còn cần uốn? Nhà mình xoăn trước giờ." Hà Quyền vừa xem tình hình vừa kiêu ngạo mà lải nhải, "Dù tương lai đứa nhỏ theo họ ai, vừa nhìn mái tóc xoăn, cũng biết là con cái nhà nào."

Xoăn từ bé? Lãnh Tấn nhìn Hà Vũ Bạch vẫn còn lơ mơ, nói thầm sao vợ lại lừa anh là đi làm?

Đẩy Hà Vũ Bạch về phòng bệnh, Lãnh Tấn kê dặn dò xong vội đi xử lí việc ở điều trị khẩn cấp. Bận việc đến 7h mới con như xả hơi, về khu bệnh tiếp tục trông giường. Mấy hôm nay hắn ngày nào cũng ngủ ở bệnh viện, Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh dù sao cũng lớn tuổi, không thể làm liên tục.

Nhiệt độ của Hà Vũ Bạch rốt cục khống chế được, nhưng làm ổ ở viện 3 ngày, lại ra rất nhiều mồ hôi, trên người dính nhớp không thoải mái. Lãnh Tấn xả nước ấm lau giúp cậu, sự dịu dàng tỉ mỉ kia, Hà Quyền nhìn tới chép miệng với Trịnh Chí Khanh.

(Đứa nào re-up là chó)

Trịnh Chí Khanh tỉnh ngủ xong đến bệnh viện, phát hiện con trai vừa giải phẫu xong, ngực quả thực đau một lát. Nhưng việc đó không liên quan tới bệnh tim, chỉ là đơn thuần thương con trai chịu tội. Dù sao giải phẫu cũng thành công, ông bớt lo mấy tiếng.

Vừa giải phẫu xong, Lãnh Tấn không dám giày vò Hà Vũ Bạch quá, chỉ lau cánh tay chân tay mặt. Chờ Hà Vũ Bạch có thể xuống đất đi, hắn sẽ tắm giúp cậu. Lúc này vẫn là nhịn đi, ít nhất chờ tình hình ổn định hẳn rồi lo dung nhan.

Hà Quyền quả thực mệt mỏi, hơi bình tĩnh lại, chưa đầy 9h đã buồn ngủ ngáp mãi. Lãnh Tấn bảo bọn họ về trước, mình ở đây trông đêm. Trịnh Chí Khanh thấy hắn chăm sóc Hà Vũ Bạch tỉ mỉ như vậy, ít nhiều bình tĩnh lại, đỡ Hà Quyền đang buồn ngủ sắp mất hồn từ trên sofa dậy, chuẩn bị dẫn y về nhà nghỉ ngơi.

Vừa đi vào thang máy, còn chưa bấm nút, Trịnh Chí Khanh chợt nghe thấy tiếng Lãnh Tấn lo lắng truyền đến từ sau lưng: "Chủ tịch Trịnh! Ba! Đừng đi!"

"Tiểu Bạch làm sao!?"

Hà Quyền bị hắn gọi giật mình, tưởng con trai xảy ra chuyện gì, lập tức tránh khỏi tay Trịnh Chí Khanh. Lãnh Tấn chặn y lại ở cửa khu bệnh, giơ điện thoại lắc lắc: "Không phải Tiểu Bạch, ba, ba đừng lo!"

"Vậy giọng con còn như khóc tang!? Dọa chết ba!" Hà Quyền đúng là suýt nữa nhồi máu cơ tim.

"Là Trình Nghị! Trình Nghị không có trên máy bay! Bây giờ con phải đến sân bay xem camera, phiền 2 người chăm sóc Tiểu Bạch giúp con!"

Hà Quyền há to miệng: "Vậy đừng chậm trễ nữa, đi mau đi! Này! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát trước!"

Trịnh Chí Khanh lập tức trở tay bấm thang máy giúp Lãnh Tấn, đồng thời ông chú ý tới điện thoại Lãnh Tấn vẫn đang trạng thái trò chuyện, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Trình Dục Minh.