Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 13: Bản thiết kế vĩ đại gợi ra lửa hận thù đối cháy kí ức hai ta



Về phần Quỳnh Anh, cô không tự chủ liếc sang nhìn anh với một ánh mắt thưởng thức. Trần đời có ai không yêu cái đẹp, hơn hết trai đẹp còn là một loại tài nguyên, có cơ hội không ngắm kỹ một chút không phải quá uổng phí hay sao.

Ánh mắt của cô như muốn nhìn xuyên qua bộ vest đen của anh, cứ như vậy khiến Chí Thanh không khỏi thấy ngượng một chút.

Anh khẽ mím môi.

"Em nhìn gì vậy chứ?"

Quỳnh Anh cũng không che giấu suy nghĩ mà trả lời.

"Vì anh thật sự rất hợp gu của tôi, nhìn xem, khoan nói tới những cái khác, ăn mặc bảnh bao tươm tất, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, làn da so với tôi vẫn đen hơn một chút nhưng có thể nói là trắng hơn những người đàn ông khác rất nhiều..."

Nghe những lời khen ngợi anh cảm thấy rất vui, "cô" nói tới phần nào trên người đều khiến anh bất tri bất giác sờ sờ lên phần đó... về sau phải chăm chỉ dưỡng trắng mới được.

Dùng kem trộn thì sao, không được không được... dù hiệu quả cao và nhanh nhưng nếu để người khác biết ông chủ tập đoàn Huy Tinh dùng kem trộn thì mặt mũi anh biết để đâu. Vẫn nên chi mạnh tay cho việc này, lát nữa anh lập tức sắp xếp chuyên gia thẩm mỹ tư vấn các sản phẩm dưỡng trắng mới được, tiền anh không thiếu.

Một mặt Quỳnh Anh vẫn thao thao bất tuyệt

"Ây ya, anh đó, thật sự là một bản thiết kế vĩ đại, tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu" - Quỳnh Anh nhắm mắt nghiêm túc tán thưởng.

"..."

Câu này của "cô" khiến anh phì cười, đây là hậu quả của việc xem Tiktok quá 180 phút mà người ta hay nói đó sao.

"Em ít xem Tiktok lại đi" - Chí Thanh vừa cười vừa đáp.

"Không phải anh cũng xem đó sao? Chắc là cũng xem không ít "

Công việc bình thường quá bận rộn, anh cũng không có nhiều thời gian dành cho các hoạt động giải trí, riêng ứng dụng như Tiktok chỉ là lúc trên đường di chuyển ngồi trong xe rảnh tay nên xem một chút giết thời gian, đối với những thứ gọi là trend gì đó dù anh không quan tâm nhưng cũng không hẳn là không biết tới.

Nhưng có một điều anh rất muốn phản đối, không cần những người phụ nữ khác yêu mình, anh chỉ cần cô, dù cô ấy là người nào anh cũng thật sự rất yêu... nghĩ như vậy trong lòng lại trào dâng một cảm giác chua chát khó tả.

Cô nhìn nhìn người kế bên mình, sau đó nở một nụ cười kì lạ, từ từ bước về phía anh. Theo quán tính Chí Thanh lùi dần về sau đến khi không còn chổ nào để lùi nữa. Quỳnh Anh chống tay dồn ép Chí Thanh vào một góc trong thang máy khiến anh không thể di chuyển.

Hành động táo bạo này khiến anh tròn xoe mắt, trong lòng xuất hiện một cảm giác là lạ khó tả, một chút bất ngờ xen lẫn một chút mong đợi, lại cảm thấy có chút thú vị kích thích, nếu là “cô ấy” thì mấy việc như này cũng không có gì đáng nói, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười nhìn thẳng xuống cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu đang ‘ép tường’ mình, chờ xem tiếp theo con mèo tinh nghịch này sẽ làm gì.

Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn anh

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Chí Thanh lần nữa bật cười, trong thang máy yên tĩnh chỉ có anh và "cô", bầu không khí này mà lại chỉ hỏi câu như vậy sao

“Năm nay tôi 25 tuổi, công việc ổn định không lo cơm ăn áo mặc, nhưng lại còn thiếu một người 'đồng hành'.”

“Ồ, còn trẻ thế cơ à? Tôi khuyên anh nên tích cực cố gắng luyện tập, trao dồi kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm này nọ nhiều hơn...” – Quỳnh Anh bắt sai trọng điểm khiến anh cũng bất lực.

Nhưng mà ngẫm lại… "cô" đang nói tới vấn đề gì vậy... Là anh đen tối hay là… bất chợt anh lại muốn trêu con mèo này một xíu

Lần này quyết định đảo khách thành chủ, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay "cô" xoay người đổi ngược vị trí hiện tại của hai người

Chỉ một phút lơ là mất cảnh giác, Quỳnh Anh không kịp phản ứng. Nhưng thật kì lạ, cô cũng không có vẻ gì bài xích anh. Cô bĩu môi, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm ngước lên nhìn anh mang theo ngọn lửa hận thù đốt cháy kí ức hai ta, như muốn mắng ‘Đồ cơ hội, dám nhân lúc tôi mất cảnh giác mà ép tường tôi, hãy chờ đấy.'

Vẻ mặt cáu kỉnh xù lông này khiến trái tim của Chí Thanh trễ mất một nhịp, một mặt điềm đạm thanh lịch, một mặt khác thật sự hoạt bát đáng yêu vô cùng, anh áp sát khuôn mặt lại gần Quỳnh Anh.

“Đúng là tôi vẫn còn trẻ, nhưng những gì người ta biết tôi cũng biết, có khi… còn làm tốt hơn”

“Hứm” – Quỳnh Anh lộ ra vẻ nghi ngờ khuôn mặt càng thêm cáu kỉnh

“Thiệt à, chuyện gì anh cũng biết sao?”

“Em muốn thử không?” – Chí Thanh kéo gần khoảng cách áp sát Quỳnh Anh như thể sắp hôn.

Trong thang máy lúc này yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ nhịp tim của người còn lại, không đúng, dường như có gì đó đang dần nóng lên thì phải, có nhầm không đây.

Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, gò má của cô cũng bắt đầu ửng đỏ lên, Quỳnh Anh nhanh tay đẩy Chí Thanh ra. Lúc này thang máy cũng dừng lại, cửa bắt đầu mở ra

“Sau này chúng ta nên giữ khoảng cách đi, tôi đã có người yêu rồi” – Quỳnh Anh chốt hạ câu nói sau đó bỏ đi.

Để lại Chí Thanh đứng một mình trong đó, khuôn mặt anh hiện lên rõ sự thất vọng, cảm giác cứ như vừa bị trêu đùa, sau đó thì bị người ta vứt bỏ.

Không, chính là như vậy.

Chí Thanh nhìn bóng lưng của "cô", khuôn mặt anh càng lộ ra nét buồn.

“Nhưng nó không xứng với em, càng không yêu em như tôi”. “ Nó cũng không hiểu hết con người của em”