Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 16: Một đứa ngôn tình một đứa cung đấu



“Cười gì vậy?” – Quỳnh Anh nhăn mặt.

“Gì đâu. Nhưng mà bộ không đi phỏng vấn luôn hả?”

“Chưa có kịp đăng ký luôn, tại mấy con mắm kia phá rối đó. Nhưng mà vẫn còn ca phỏng vấn chiều mà, giờ đi đăng ký vẫn kịp.”

Mai Khôi gật đầu sau đó lại tỏ vẻ nghi hoặc.

“Uả, đáng ra phải đăng ký từ trước chứ, sau đó mới thông báo đi phỏng vấn.”

“Không hề, đến thì vào phòng đăng ký nộp tờ đơn. Sau đó xét duyệt tại chổ rồi chuyển qua phòng phỏng vấn luôn.”

“Tập đoàn này kì vậy, đáng ra phải sàn lọc từ trước chứ.” – Mai Khôi tỏ thái độ khó hiểu.

“Hừ, kịch bản cả thôi, đa số những người được phỏng vấn là những người được sắp xếp cho đậu mà.”

Miệng Quỳnh Anh vẫn hoạt động nhưng tâm trí lại có chút lơ đãng, một tay chống cằm một tay vẽ vòng tròn lên bàn. Hành động bất thường này rơi vào mắt Mai Khôi nhanh chóng.

Chưa đợi Mai Khôi mở miệng Quỳnh Anh đã nhanh hơn.

“Mà nè, nàng biết Facebook của Triệu Chí Thanh không?”

Như nghe thấy gì đó giật gân, Mai Khôi kinh ngạc đứng phắc dậy.

“…” – “ Không phải… đừng nói bồ thích người ta rồi nha!?”

“Không hề, chỉ cảm thấy chàng trai này có chút thú vị.” – Quỳnh Anh vẫn bình thản trả lời.

Mai Khôi lúc này cảm thấy đầu óc quay vòng vòng.

“Câu này nghe quen lắm, ít xem ngôn tình lại đi.” - Mai Khôi tự trấn an bản thân, lấy lại bình tĩnh tiếp tục ngồi xuống ghế.

“Thì cứ tìm đi, chiều nay phải có đó.”

Quỳnh Anh đứng dậy mang túi xách chuẩn bị rời đi, nghe sự căn dặn Mai Khôi chỉ nhẹ gật đầu.

Sau khi Quỳnh Anh đi sắc mặt của Mai Khôi đã trầm xuống không ít, từ trong túi xách cô lấy ra chiếc IPHONE 14 sau đó bấm vào danh bạ lướt đến tên “Phó Hằng phiên bản lỗi” liền bấm gọi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam tràn đầy sinh khí vang lên.

“Gì vậy bà già?”

“Alo, mày rảnh không, chị có chuyện nhờ mày.”

“Hong bé ơi, bận lắm.”

Mai Khôi nghiến răng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh hít một hơi kiên nhẫn nói ra vấn đề.

“Quỳnh Anh lại biến thành trạng thái Celine rồi, bây giờ đang đi phỏng vấn ở tập đoàn Hướng Dương, mày chuẩn bị hồ sơ rồi qua đây phỏng vấn luôn đi.”

“Cái gì vậy má, đang làm chủ tự nhiên bắt người ta đi làm công” – Giọng nam hốt hoảng la hét.

“Thế giờ mày làm công hay làm thụ?”

“Làm công” – thiếu niên trả lời nhanh gọn dứt khoát, dừng khoảng chừng 2 giây sau đó cậu ta mới nhận ra có gì đó sai sai. Nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích đã bị Mai Khôi cắt ngang.

“Thì đó, qua lẹ đi.”

“Không phải… ờ thì… thật ra” – Thiếu niên lắp bắp tức tới mức nói không ra câu.

“Chị biết chuyến này cực cho mày, nhưng mức độ nhận diện của mày không cao, qua đây ít ai biết. Có gì chị hậu thuẫn cho mày, việc của mày là trông Quỳnh Anh cho chị, đặc biệt là lúc cô ấy ở trạng thái Celine.”

“…”

Trong một khoảnh khắc đầu dây bên kia không có ai trả lời, mãi đến một lúc sau cậu thiếu niên mới hạ giọng lên tiếng.

“ ‘Phú Sát Dung Âm’ à, chị thật ngu ngục. Chị một lòng với người ta, nhưng người ta ngoài vị trí chính cung thì cho chị được cái gì?”

“Mày ăn nói xà lơ cái gì vậy, nhảm nhí. Chị thích con trai, muốn kết hôn sinh con, mày hiểu không.”

Mai Khôi đưa tay xoa xoa trán.

“Khổ quá, một đứa thì ngôn tình, một đứa thì cung đấu. Nhưng vui thôi đừng vui quá, đây là chuyện nghiêm túc. Cứ đến Hướng Dương đi, phỏng vấn xong nhắn chị”

Còn chưa đợi người bên kia trả lời Mai Khôi đã ngắt máy. Cô vứt điện thoại sang một bên dùng cả hai tay đưa lên xoa xoa thái dương.

"..."

"Hừ, chính cung gì chứ, mình cũng rất muốn... Nhưng hình như "Ngụy Anh Lạc" xuất hiện rồi. Mà cũng chưa biết "Ngụy Anh Lạc" này có tâm tư gì không..."

Hôm nay nhiều chuyện ập tới quá, tất cả là do hai con ả đã khiến Quỳnh Anh bị kích thích biến thành trạng thái Celine. Mai Khôi nghiến răng thầm mắng chửi, vụ này tao nhớ kỹ rồi. Tao không tha đâu.

Mai Khôi nhặt lại con IPHONE 14 bấm gọi.

"Alo, tìm hiểu một chút thông tin của Triệu Chí Thanh - Chủ tịch tập đoàn Huy Tinh. Đặc biệt phải tìm đầy đủ các tài khoản mạng xã hội của anh ta, Facebook, Zalo gì đó tìm đủ."

"Dạ" - Đầu dây bên kia một giọng nữ đáp lại.