Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 20: Tính chất bắt cầu của sự tin tưởng



Người đàn ông đeo kính thấy tình huống không ổn lập tức phản ứng. Ông kéo gã ngồi xuống, ghé sát hắn nói nhỏ.

“Cậu bình tĩnh coi nào, cô Phương Trinh dặn gì cậu quên rồi hả?”

Nghe tới đây sắc mặt của người thanh niên áo trắng càng thêm khó coi, hắn nhẫn nhịn tới giờ cũng chỉ vì lời dặn của cô Trinh. Không thể hiểu nổi tại sao cô Trinh lại xem trọng một đứa láo như vậy… Còn cố tình căn dặn muốn nó được trúng tuyển bằng mọi cách. Trong khi ngoài kia còn khối người.

___

Cùng lúc trong cuộc họp cũng đã trải qua một khoảng thời gian. Mọi người đều ngồi yên lặng chăm chú nhìn về phía màn hình chiếu. Trên màn hình hiện lên hình ảnh bản thiết kế của toà công trình.

Một người đàn ông đang cầm chiếc bút chỉ chỉ trên màn hình. Chốc lát lại khua tay như đang mô tả thứ gì đó.

Sau khi hoàn thành phần trình bày của mình người đàn ông cúi đầu trước mọi người sau đó di chuyển về vị trí ngồi. Mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Riêng Chí Thanh chỉ nhàn nhạt xem tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn lên màn hình chậm rãi xem xét thông tin.

Người đàn ông vừa rồi là người của tập đoàn Hướng Dương, sau khi về chổ gã hướng về phía đối diện hất cằm kiêu ngạo. Mai Khôi chỉ quan tâm tới công việc lúc này đang quay sang thảo luận với các đồng nghiệp. Cậu Trí lo tập trung ghi chép cũng không nhìn đến người trước mặt. Mắt thấy không ai để ý đến mình gã đàn ông có chút tức tối. Nhưng trước mặt nhiều người hắn vẫn cần thể diện, không thể tùy tiện phát tiết.

Một hồi sau Chí Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

"Chốt bản thiết kế này đi, tổng thể đã rất ổn rồi."

Ông An cười vui vẻ gật đầu. Sau đó lại hướng về phía mọi người cất giọng.

"Nói một chút về công việc của ba bên nha. Huy Tinh chịu trách nhiệm phần đồ dùng nội thất và đồng thời là nhà đầu tư lớn nhất. Hướng Dương chúng tôi phụ trách bản vẽ và cung cấp vật liệu. Về phía Thắng Thiên..." Ông An ngừng câu nói, liếc mắt về phía người của Thắng Thiên sau đó mới nói tiếp.

"Thắng Thiên phụ trách phần xây dựng. Chuyện ở công trường phải nhờ vào mọi người người rồi." Ông ta vừa nói vừa nở nụ cười ôn hoà, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Mai Khôi lại có chút khinh thường.

Mai Khôi nhíu mày nhìn ông An. Ba người còn lại cũng có chút khó hiểu đồng loạt quay sang nhìn đại lão nhà mình. Nhưng thật sự chính Mai Khôi cũng không hiểu. Rõ ràng theo thảo luận ban đầu công ty của cô phụ trách mua vật liệu xây dựng và các thiệt bị khác mà. Chẳng phải chê Thắng Thiên ít kinh nghiệm nên chỉ phân vài việc như này sao!?

Tuy nhiên đó cũng chỉ là một vài tin nội bộ. Dù biết là chưa thể tin tưởng hoàn toàn nhưng với tình hình trước mắt, Mai Khôi cảm thấy cũng có phần hợp lý nên đã nói lại với anh Công và cô Trang. Cậu Trí là trợ lý nên đương nhiên cũng biết.

Những người khác nghe tới thông tin này cũng có chút ngạc nhiên. Rõ ràng ông An đã đặt tâm tư suy tính vào việc này. Tập đoàn Huy Tinh to lớn chỉ có thể bợ đỡ không thể giở trò. Ông An không dám toang tính với họ nhưng chẳng lẽ một công ty tầm trung như Thắng Thiên cũng chẳng thể đụng thì quả thật ông ta vô dụng quá.

Việc tay chân nặng nhọc nơi công trường đầy nắng gió thì đẩy cho Thắng Thiên. Còn lại ông ta cũng chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.

Mà suy cho cùng việc này cũng chẳng có gì to tát. Tuy Thắng Thiên chỉ là tân binh mới nổi nhưng với việc Huy Tinh xem trọng họ như thế thì chắc hẳn cũng phải có thực lực. Hoặc tình huống xấu nhất cũng sẽ có Huy Tinh lo liệu, dù sao cũng không tổn hại gì, không ảnh hưởng tới lợi ích của họ là được. Chuyện đã như vậy cũng không phiền họ vì ít chuyện vặt mà đối đầu với ông An.

Bọn họ quả thật đoán đúng nhưng cũng chỉ đúng một nửa. Kì thật những gì ông An suy tính còn thâm sâu hơn nhiều.

Mai Khôi có chút không biết phải làm sao. Lại sợ bản thân manh động quá sẽ gây hậu quả bất lợi. Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía Chí Thanh như muốn hỏi anh chuyện này là như thế nào? Tiếp theo phải làm sao?

Kì thật Mai Khôi ban đầu cũng có chút không tin anh ta. Nhưng bây giờ cô cũng không tin anh ta. Mặc khác Quỳnh Anh... Không. Celine, cô ấy có vẻ rất tin tưởng người đàn ông này. Theo tính chất bắt cầu suy ra cô cũng nên thử tin tưởng anh ta.

Chí Thanh ngồi giữa cũng nhận thấy ánh mắt của Mai Khôi nhưng anh cũng không có hành động gì khác. Lại có chút thờ ơ như ngồi xem kịch.

Cảm nhận rõ điều đó lông mày Mai Khôi lại nhíu chặt hơn. Nội tâm cô gào thét muốn khẩu nghiệp không ngừng. Cái gì vậy nè? Sao kịch bản này có vẻ không đúng...

Quả thật Chí Thanh nhận thấy điểm bất thường trong chuyện này. Chắc hẳn tám, chín phần lão cáo già này lại muốn gây chuyện. Nhưng anh cũng muốn xem thử thực lực của những người mà Quỳnh Anh tín nhiệm.