Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 28: Hồi ức bị quên lãng: Thuốc kích thích đè nén ký ức



Trong khi Mai Khôi vẫn đang ôm cơ thể Quỳnh Anh thút thít, người đàn ông áo trắng đã lặng lẽ trở lại căn phòng còn cầm theo một hộp thuốc trên tay. Hắn đưa mắt sang phía chiếc giường, chú tâm nhìn một mình Mai Khôi. Anh ta chậm rãi bước lại gần đưa tay ôm lấy cơ thể cô bế ngang lên.

Đột nhiên bị nhấc bổng khiến cô giật mình, hốt hoảng kêu:

“Anh làm gì vậy?”

Mai Khôi vùng vẫy chất vấn hành động đột ngột của người nọ, nhưng anh ta có vẻ không để tâm tới những chống cự ấy. Hắn từ chối trả lời câu hỏi. Động tác vẫn không dừng lại mà tiếp tục bế cô đến chiếc ghế bên cạnh sau đó mới nhẹ nhàng đặt cô xuống.

“...” Mai Khôi nhìn gã bằng nửa con mắt. Hành động ngôn tình gì đây? Làm trò con bò gì thế anh trai! May mà còn được cái mặt đẹp, gặp thằng khác xấu số hơn chút là răng rơi đầy đất rồi.

Từ nãy tới giờ hắn vẫn không nói lời nào, thay vào đó là hành động liên tục. Đặt Mai Khôi ngồi an ổn trên ghế lại quay sang chiếc bàn bên lấy một chai dầu thuốc. Anh ngồi xổm xuống cẩn thận nhấc bàn chân phải của Mai Khôi lên. Bàn chân vốn nhỏ nhắn trắng nõn được chăm sóc cẩn thận đã bị sưng đỏ đến đáng thương.

Lúc này cô mới nhớ, ban nãy chạy vội nên chân phải của mình đã va trúng góc giường một cú đau điếng. Không để ý thì thôi, bây giờ hồi tưởng mới cảm thấy đau thốn vô cùng. Mai Khôi nhăn mặt hít một hơi. Cơn đau truyền lên tận đại não khiến cô không còn cử động nổi, cũng chẳng còn tâm trí quan tâm đành để mặc cho tên kia tùy ý động chạm chân mình. Dạo này làm gì cũng không suông sẻ, hết gặp chuyện này tới chuyện kia. Thật sự quá suy sụp!

Anh ta vừa xoa nhẹ vết sưng trên chân Mai Khôi vừa ngẩn mặt lên nhìn vẻ cau có bất lực với đời của cô.

“Xin phép tự giới thiệu một chút, tên anh là Đoàn Đăng Luân. Anh là bác sĩ. Có nhà có xe, đã độc thân khá lâu, cũng tầm hai mươi lăm năm rồi." Dừng lại một chút anh ta nói tiếp: " Anh cao m7, em cũng cao tầm m68. Anh nghĩ tương lai chiều cao trung bình của con chúng ta cũng không thấp đâu.”

“Chê nha, không có nhu cầu.” Mai Khôi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Đăng Luân. Biết ngay là sẽ như vậy mà!

“Thiệt luôn!?” Đoàn Đăng Luân ra vẻ tiếc nuối nhìn người con gái phủ phàng ngồi trên.

Tâm trạng Mai Khôi vốn đang rất tệ, vừa đau bên ngoài vừa sầu bên trong, bây giờ đã cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Ban đầu cô còn tưởng đây là một trai đẹp trầm tính lạnh lùng các kiểu, không ngờ cũng hoạt ngôn đấy chứ. Cũng không thể phủ nhận, nhờ có sự giao lưu này, cô thực sự cảm thấy bớt căng hơn nhiều. Trong lòng cũng tự giác thả lỏng hơn.

Đoàn Đăng Luân thấy nét mặt Mai Khôi tươi tỉnh hơn lúc nãy rõ rệt, không hiểu sao bản thân cũng thấy vui lây trong lòng. Bàn tay dùng thêm lực vừa thoa dầu thuốc vừa xoa bóp mắt cá chân của Mai Khôi, động tác thuần thục linh hoạt.

Cô ngửa mặt ngồi tựa vào thành ghế, toàn thân buông lỏng nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái từ dưới chân truyền tới. Tay anh ta thô ráp, có lẽ thường xuyên cầm dao kéo nên lòng bàn tay có mấy vết chai rõ to. Khi anh ta vừa chạm, cô thấy hơi nhột một chút, đặc biệt là lúc hắn thoa dầu lên. Nước dầu lạnh lạnh bôi trực tiếp lên da, chỗ bị sưng vốn đã nhạy cảm lại thêm sự tiếp xúc khiến cô tê dại đến mức run nhẹ. Dần dần vùng da mắt cá chân nhanh chóng trở nên ấm nóng, cũng nhờ sự xoa bóp khéo léo chuyên nghiệp của Đăng Luân khiến cô thấy dễ chịu và đỡ đau vô cùng. Không hổ là bác sĩ, làm mấy việc này thực sự rất ‘mát tay’.

Như cảm nhận được sự hài lòng của bệnh nhân, Đăng Luân đắc ý mỉm cười. Chuyện, nghề của anh mà!

Việc chữa trị kéo dài tầm hai mươi phút thì kết thúc. Anh cẩn thận dọn dẹp mọi thứ hoàn tất thì kéo ghế rồi đối diện Mai Khôi.

“Bây giờ chúng ta nói chuyện chính một chút.”

Đăng Luân ngồi nghiêm túc nói. Mai Khôi nhìn sang thấy sự nghiêm chỉnh của hắn cũng không khỏi trở nên khẩn trương hơn. Người đàn ông này lúc bình thường thì vui vẻ ôn hòa, lúc vào chính sự lại nghiêm túc đến đáng sợ. Mai Khôi không trả lời, cô im lặng bày ra bộ dáng lắng nghe.

“Có một số chuyện nên nói rõ ràng trước. Chính tôi là người phụ trách cứu chữa cho Lê Quỳnh Anh trong mấy hôm nay. Lúc tôi cấp cứu cho cô ta tình trạng tệ hơn bây giờ gấp nhiều lần. Để giành lại tính mạng từ tay diêm vương quả thực không dễ dàng.”

“Tôi hiểu, việc anh cứu chữa cho Quỳnh Anh chắc chắn rất gian nan. Tuy chưa tỉnh lại nhưng miễn còn một hơi thở đã tốt lắm rồi. Bây giờ nếu anh cần hậu tạ như thế nào, chỉ cần anh lên tiếng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Mai Khôi nhận thức một điều, hắn đã chính xác tìm được và liên lạc với cô chắc chắn đã có sự điều tra chuẩn bị. Nhưng ở đây phải làm một cái so sánh, đọ về danh vọng, địa vị, tiền bạc... nhà cô và nhà Quỳnh Anh cũng ngang ngửa nhau. Nhưng đó là của cha mẹ, cá nhân Mai Khôi lúc này cũng chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông. Có thể cho hắn hậu tạ giá trị như nào chứ! Tên này tìm ông Hoàng - cha Quỳnh Anh mới là lựa chọn hợp lý. Đằng này hắn lại tìm tới cô, điều đó cho thấy hắn không chỉ muốn hậu tạ bình thường. Nghĩ tới đây Mai Khôi càng trở nên cảnh giác.

Cảm nhận được sự phòng bị của cô, Đăng Luân có chút buồn cười và bất lực. Con bé này tâm lý xoay chuyển không ngừng, từ lúc gặp dưới lầu anh đã cảm nhận được điều đấy. Anh cũng rất muốn phân bua là: Anh không phải người nguy hiểm, hãy tin tưởng anh. Nhưng chắc là không khả thi rồi. Bây giờ có lẽ bọn hắn cùng chiến tuyến nhưng tương lai thì chưa hẳn.

“Chậc, bình tĩnh. Thù lao của tôi tự có người khác trả.”

Câu này của hắn lời ít mà ý nhiều, trực tiếp khiến Mai Khôi hoang mang. "Người khác" mà hắn nói là ai... Cô mấp máy môi muốn cất tiếng hỏi. Nhưng lời chưa lên tới miệng đã nhanh nuốt xuống.

Đây không phải phim truyền hình, thoại nhiều trong tình huống này sẽ trở nên vô nghĩa. Thử nghĩ một chút, nếu hắn muốn tiết lộ đã nói luôn từ đầu rồi. Nên hiểu thực sự có một số chuyện hoặc là chưa tới lúc để biết, hoặc là không nên biết... cố tìm hiểu có khi lại khiến bản thân rơi vào nguy hiểm. Muốn cho mình biết thì người ta tự khắc sẽ nói thôi!

“Vậy bây giờ tình trạng của Quỳnh Anh thế nào, còn có thể tỉnh lại không? Nếu có thì bao giờ?”

Đăng Luân nhướng mày, anh có chút bất ngờ trước câu hỏi của Mai Khôi. Vốn anh ta nghĩ cô sẽ truy hỏi ‘người khác’ là ai, nhưng cô lại không hỏi. Mà cho dù có hỏi thì chắc chắn anh cũng sẽ không nói. Cô gái này não nhiều nếp nhăn đây, biết vài thứ có hỏi cũng không có câu trả lời. Đúng như những lời người phụ nữ kia nói. Cô gái này cũng không phải bình hoa di động.

“Muốn kết quả thì phải hỏi nguyên nhân. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, một con người đi tới bước tự sát thì tâm lý phải bị khủng hoảng tới mức nào. Tính mạng của cô ta thì tôi có thể giữ, đó là một chuyện. Nhưng có thể tỉnh dậy hay không là do ý chí, sự khao khát cuộc sống của cô ta. Đó lại là một chuyện khác.”

“...” Mai Khôi mím môi, nét mặt bất đắc dĩ. Kì thực trong một năm qua cô còn ở nước ngoài du học, đâu có biết chính xác toàn bộ là ở đây xảy ra chuyện gì. Cô thường xuyên video call với Quỳnh Anh, thấy bạn mình vẫn sống rất tốt nên cũng không hỏi nhiều. Những thứ khác Quỳnh Anh nói sao thì cô nghe vậy.

Nhưng tên bác sĩ này nói cũng không sai, tâm lý phải bị đả kích rất nặng mới tìm tới cái chết. Bao nhiêu năm nay cô biết Quỳnh Anh sống rất vất vả, bà Tuyết và những người khác vẫn rất tệ bạc với nó. Đôi khi thì tác động vật lý đôi khi thì tác động tâm lý... nhưng không phải luôn như thế sao!? Mấy năm trở lại đây luôn bên cạnh che chở động viên, chí ít cô cũng góp phần giúp nó sống vui vẻ hơn nhiều. Không lí nào vì chuyện này mà tự sát.

Vậy chỉ có thể nói trong khoảng thời gian cô đi nước ngoài ở đây Quỳnh Anh đã gặp chuyện gì đó nhưng vẫn giả vờ là mình ổn. Đến nay giọt nước tràn ly, không chịu nổi nữa nên mới tìm sự giải thoát. Hoặc nguyên nhân thứ hai là... biến cố chỉ mới xảy ra gần đây. Nhưng phải là chuyện gì mới được...

“Bác sĩ, thực sự không còn cách nào khác hả? Đừng nói anh để tôi tới đây chỉ để nói mấy cái này thôi nha?”

“Có thì có. Y học bây giờ rất hiện đại. Nếu cô muốn tôi vẫn có cách.”

“Cách gì?” Mai Khôi kích động mất kiên nhẫn hỏi.

“Dùng thuốc kích thích đè nén ký ức.”