Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 7: Yên



Tập Đoàn Hướng Dương, một công ty thiết kế thi công giám sát xây dựng các công trình bạc tỉ, một công ty gạo cội trong giới. Người đứng đầu là ông Nguyễn Thuận An, một lão già luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, vì lợi ích bản thân ông ta có thể bất chấp tất cả, hi sinh tất cả, mấy hôm trước con gái cưng của ông ta – Nguyễn Phương Trinh, tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc vừa du học về nước, hiện tại đã vào công ty.

Về phần người con gái này, có thể nói rằng cô ta được di truyền 90% từ cha cô ta, cũng là một con người mưu mô, từ nhỏ là đại tiểu thư cao quý tính tình cao ngạo, không cho phép bất cứ ai giỏi hơn mình, không cho phép bất cứ ai vượt qua mình. Những thứ cô ta muốn xưa nay đều giành lấy cho bằng được và đương nhiên là bằng bất cứ giá nào…

Từ khi Nguyễn Phương Trinh vào công ty ai ai cũng tranh nhau lấy lòng nịnh bợ cô ta.

Hôm nay tập đoạn Hướng Dương tổ chức buổi phỏng vấn tuyển thực tập ở vị trí trợ lý kiến trúc sư, mục đích là tuyển thêm người hỗ trợ cho Phương Trinh, nói dễ nghe là vậy nhưng thực chất là tuyển người sai vặt cho cô ta.

Ông An thương đứa con gái này, nhưng những nhân viên kiến trúc của ông ta đều là những cây hái ra tiền, dù rất nhiều người vì tư lợi cá nhân cam tâm tình nguyện làm phụ tá cho Phương Trinh nhưng ông cũng không muốn lãng phí nhân lực đắt giá của mình, chỉ còn cách tuyển thêm những người trẻ trung năng động mới…nếu sau này làm tốt thì nâng đỡ lên vị trí cao hơn, làm không tốt lắm thì vẫn giữ lại để con gái ông sai vặt, còn vô dụng quá thì sa thải, không vấn đề gì.

Lúc này ở một nhà hàng sang trọng gần tòa nhà tập đoàn Hướng Dương, một cô gái bước vào từ cửa chính thu hút ánh mắt của mọi người, chiếc áo sơ mi thắt nơ màu trắng phối với chân váy chữ A, đôi chân thon dài mang cao gót màu đen. Mái tóc nhuộm màu tím trầm được buộc cao kia càng làm tôn lên làn da trắng của cô ấy. Thần thái cao quý khí chất sang chảnh khiến cô ta trở nên thu hút, mọi người xung quanh đều to nhỏ bàn tán, không biết đây là tiểu thư nhà nào lại xinh đẹp như vậy.

Vừa bước vào cô ta liên tục đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Một nữ phục vụ bước đến chào hỏi.

“Xin chào, là cô Phương Trinh đúng không ạ, anh Tuấn đang đợi cô, mời đi theo tôi.”

Hai người đi đến một căn phòng riêng, nữ phục vụ kéo cửa làm động tác mời, đợi Phương Trinh bước vào thì nữ phục vụ mới đóng cánh cửa sau đó rời đi.

Vừa bước vào Phương Trinh nhanh chóng tiến tới ôm lấy người nam nhân đã ngồi đó chờ cô ta từ trước, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười hớn hở.

“Anh Quang Tuấn, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, anh có nhớ em không?” – Phương Trinh nũng nịu ngồi lên đùi Quang Tuấn, đôi tay thon thả vòng qua cổ ôm lấy anh ta.

“Đương nhiên là nhớ rồi, lúc em vừa về anh có chuyện đột xuất nên không đến sân bay đón em được, em không giận anh chứ? ” – Quang Tuấn ôm cô ta ngọt ngào nói.

“Em không để ý đâu, em hiểu mà” – Phương Trinh tỏ vẻ ủy khuất đáp.

Thấy người trong lòng như thế Quang Tuấn không kìm được ôm cô ta chặt hơn, trong tâm cảm thấy có lỗi vô cùng, hắn âu yếm vuốt ve mái tóc, nói những lời đường mật an ủi cô ta.

Hai người nhìn có vẻ rất tình thâm nhưng không ai biết được là có mấy phần thật lòng. Suy cho cùng những thứ thể hiện ra bên ngoài là những thứ mà bản thân muốn cho người khác nhìn thấy, và chắc chắn rằng ánh mắt chứa đựng vài tia ghét bỏ Phương Trinh sẽ không bao giờ để cho Quang Tuấn thấy được.

__

Đằng khác hôm nay Trọng Khánh láy xe ô tô của mình đến đón Quỳnh Anh đi phỏng vấn, hắn ta vẫn là dáng vẻ vô tâm tùy ý như thường ngày, một chiếc áo thun một chiếc quần short, nói dễ nghe thì ăn mặc thoải mái, nói khó nghe chút là luộm thuộm không chỉnh chu.

“Anh nè, sao hôm nay anh lại ăn mặc… đơn giản vậy”

“Có gì đâu, anh làm tài xế cho em thôi mà, em đi phỏng vấn chứ có phải anh đâu. Với lại anh chỉ ngồi trong xe, người khác cũng không thấy hết, quan tâm làm gì” – Trọng Khánh thái độ dửng dưng không màng tới, giọng điệu lại có chút bất mãn với ý kiến của Quỳnh Anh.

“… ”

Cô không nói thêm gì cũng không muốn nói gì nữa, càng lúc cô càng cảm nhận thái độ của hắn đối với cô, không còn sự ân cần như lúc trước bây giờ rất thờ ơ.

Nhưng cô cũng không tính toán, đằng nào bọn họ cũng đã yêu nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên theo thời gian con người ai cũng có phần thay đổi, nhưng quan trọng hắn vẫn một lòng và không làm gì có lỗi với cô là được.