Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1089: Nghệ thuật tặng tiền (fix lỗi)



Bắc Hải vào mùa thu, nền trời cả ngày xám xịt, nắng chỉ đủ sưởi ấm cái không khí se lạnh. Khắp nơi đều thấy lá vàng rơi là đà.

Bên trong căn biệt thự Tôn Hòa hoàn toàn yên lặng, một bầu không khí u ám hệt như khung cảnh xám xịt của bầu trời.

Tôn Thiên Lam nét mặt đầy lo lắng, nàng không sợ, nhưng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nàng, không nhịn được nên nhìn nam nhân bên cạnh hỏi:

- Anh thật sự đã xóa ký ức của bọn họ sao? Còn tôi, anh cũng định xóa luôn à?

Tôn Thiên Lam bởi vì cảm nhận được Hướng Nhật không phải người xấu, hơn nữa hết lần này đến lần khác cứu nàng thoát khỏi tai họa, mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ đối phương, trong lòng vẫn sinh ra chút tình cảm, tự nhiên muốn gọi hắn là anh, một phần cũng vì Hướng Nhật mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Hướng Nhật nhìn một nhà ba người đều đang trong trạng thái chết ngất thì tỏ ra cực kỳ hài lòng. Năng lực xóa ký ức của hắn từ sau khi dùng thử trên người cháu của Phương Nghi thì đã nâng lên một tầm cao mới, vốn dĩ không cần phụ thể hay thống tâm, chỉ cần trong đầu nghĩ tới ý niệm xóa đoạn ký ức vừa nhìn thấy của ai đó thì lập tức phát huy tác dụng. Hơn nữa có thể xóa cùng lúc hai người, ba người, mười người, hai mươi người, thậm chí là hàng trăm người cũng được. Đây quả thật là một dị năng thần kỳ, vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Hắn không biết tinh thần dị năng hắn đang sở hữu còn có thể vươn xa đến đâu nữa. Trước mắt hắn bỗng hiện ra cảnh tượng một mình điều khiển cả một đội quân mà trong người bọn họ đều có năng lực giống hệt hắn, hay trực tiếp khiến hàng trăm người chết ngất ngay lập tức. Những kỹ năng như vậy thật sự rất cần trong những cuộc đại chiến, nhằm loại bỏ đám "ruồi muỗi", "rơm rác" tránh lãng phí sức lực.

- Tôn tiểu thư, tôi nghĩ cô sẽ không dại dột mà nói ra những chuyện không nên nói.

Suy nghĩ một lát, Hướng Nhật cảm thấy không cần thiết phải xóa ký ức của nàng.

- Cứ để lại xem như là một kỷ niệm đi.

- Anh tin tưởng tôi, không sợ tôi lừa anh?

Tôn Thiên Lam bị lời nói của hắn làm cho cảm động, nhất thời nói năng linh tinh. Nàng thật sự có thể lừa người đó sao?

Hướng Nhật bĩu môi:

- Cô cho rằng đem chuyện giống như thần tiên đánh nhau kể ra ngoài mà người ta sẽ tin sao? Đừng ngây thơ như thế, người ta còn chưa mắng cô bị thần kinh là may mắn lắm rồi.

Tôn Thiên Lam im bặt, chỉ cần người không ngu cũng biết những chuyện đánh nhau bay lượn như vậy chỉ có trong phim ảnh, nói ra chỉ thấy hoang đường. Một điều hoang đường mà được chứng kiến tận mắt là một điều kỳ diệu, nàng bỗng sinh ra loại tính tình tò mò, bản năng vốn có của phụ nữ, nhưng nghĩ thấu đáo thì tốt nhất vẫn không nên nhiều chuyện, nhất là những chuyện ngoài tầm hiểu biết của nàng.

- Tôi rất biết ơn những gì anh đã làm, nhưng chuyện của em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Cô nàng hậm hực nói, trong mắt tràn đầy oán giận.

Hướng Nhật cười nhạt một tiếng, khinh thường nói:

- Nó có ý đồ đen tối với mẹ của tôi, cô nghĩ xem tôi nên làm thế nào?

Hướng Nhật không muốn đôi co với nữ nhân, dù gì cũng chỉ là chuyện vặt, hắn cũng không ngại nói ra cho nàng biết.

Ý thức được nam nhân muốn nói đến chuyện gì, Tôn Thiên Lam ngoài mặt xấu hổ vì đã hiểu nhầm Hướng Nhật, nhìn thằng em trai mà ánh mắt tràn đầy lửa giận. Tuy nhiên với bản chất lương thiện, cô nàng vẫn không hài lòng với cách đối xử của Hướng Nhật.

Cô nàng cắn môi một cái:

- Cứ cho là nó sai, nhưng anh làm vậy có giống với phong độ thân sĩ không?

Cô nàng vẫn còn quá ngây thơ, chưa hiểu hết sự đời. Hướng Nhật cũng không muốn dây dưa chuyện này thêm nữa, đành lên mặt dạy đời:

- Nếu là cô, cô sẽ làm gì? Dùng lời nói khuyên giải ư? Đừng ngây thơ thế cô bé, nếu chuyện gì cũng có thể dùng lời nói để giải quyết thì chuyện hồi sáng cô đã không bị gã đàn ông kia bắt nạt rồi. Cô thử tưởng tượng xem, nếu lúc đó tôi không ra tay giúp đỡ thì bây giờ cô đã thành ra thế nào rồi? Đừng nói với tôi là cô có thể dùng lời nói để khuyên giải hắn nhé.

Tôn Thiên Lam bỗng trở nên rầu rĩ, quay mặt nhìn vào hư không, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, khóe mắt dường như dâng lên một tầng hơi nước. Trong lòng lưu manh không khỏi thắt lại, dù nàng chỉ là người dưng, nhưng để một cô gái xinh đẹp phải chịu tổn thương, hắn đâu phải loại người có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Chuyện của gia đình cô tôi có thể giúp được.

- Ý anh là gì?

Tôn Thiên Lam hoài nghi nhìn hắn, trong lòng dâng lên chút cảm giác mong chờ. Cuộc sống của nàng vốn rất hạnh phúc, hàng ngày mặc đồ hiệu, đi đây đi đó, mặc sức ăn chơi, tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm. Kể từ ngày lâm vào cảnh nợ nần, những điều trước đây bỗng dưng trở thành những thứ xa xỉ đối với nàng.

- Bảy trăm ngàn ngàn đô la Mỹ, tôi có.

Hướng Nhật không muốn nhiều lời, sớm đã biết được số tiền Tôn Hòa thiếu nợ, đem ra nói thẳng.

Cơ thể Tôn Thiên Lam run nhẹ, đương nhiên là bị tin này làm cho chấn động. Nàng không nghĩ Hướng Nhật có nhiều tiền đến vậy, cho dù là có thật đi nữa, nhưng đây là bảy trăm ngàn liền đó. Một số tiền khổng lồ như vậy cũng không phải nói cho là cho không.

Sắc mặt chần chờ một lúc, nàng lại nói:

- Tôi không có gì để thế chấp với anh cả.

Sớm đã biết nam nhân đến cả làm chuyện ấy với mình cũng không thèm, đến cả cái quý giá nhất của nàng trong mắt nam nhân cũng không đáng một xu, vậy nàng thật sự chả còn gì để trao đổi cả.

- Không, cô có mà.

Hướng Nhật thần bí cười một tiếng.

Cô nàng yên lặng không nói, đầu óc rối bời, nàng không biết nam nhân muốn nói đến cái gì, nếu là chuyện cùng hắn lên giường nàng không biết có nên đồng ý không? Có đáng để làm vậy không? Ngoài chuyện đó ra nàng hoàn toàn không còn nghĩ được điều gì khác.

- Thật ra cô đã quên vật đáng giá nhất cô đang sở hữu, chính là cô!

Hướng Nhật chìa tay về phía nàng.

Thần sắc Tôn Thiên Lam biến đổi, ánh mắt nhìn nam nhân cũng lạnh xuống, hiển nhiên nàng đã hiểu lầm chuyện gì.

- Này, đừng nghĩ bậy, Tôn tiểu thư, tôi không phải lấy điểm yếu đi uy hiếp người khác. Ý tôi là tặng, tặng cho cô đó.

Hướng Nhật quan sát biểu tình của nàng, biết nàng bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, cho rằng mình định lấy khoản tiền này lợi dụng uy hiếp nàng lên giường cùng hắn. Loại thủ đoạn đê hèn này hắn mới khinh thường đi làm, hơn nữa coi như là bá vương ngạnh thương cung cũng so với thủ đoạn này tốt hơn trăm ngàn lần. Đối với người con gái, mang tiền đi trao đổi chuyện đó là vũ nhục nhân cách.

- Tặng?

Cô nàng kinh ngạc thốt lên, sau khi nghe lời giải thích cũng biết bản thân đã hiểu lầm. Nhưng mà bảy trăm ngàn đô la Mỹ, đối với người bình thường mà nói là một con số trên trời. Kể cả nàng cơ hồ cũng bị khoản tiền này đánh ngã, nam nhân lại cam tâm tình nguyện dâng lên cho nàng ư?

- Yên tâm đi, tiền của tôi vượt xa trí tưởng tượng của cô nhiều lắm. Nếu cô thích, ngay bây giờ tôi có thể chuyển khoản cho cô.

Thấy nàng chằm chằm nhìn mình, Hướng Nhật đoán nàng còn đang hoài nghi mình cầm không ra khoản tiền này, thuận tay móc "thẻ đen" ra.

Hôm trước vừa hốt được đến hai mươi lăm tỷ đô la Mỹ, đây chỉ là bảy trăm ngàn mà thôi, một con số quá nhỏ bé không đáng để nhắc đến.

- Cảm ơn anh, Hướng Quỳ!

Chứng kiến nam nhân móc ra thẻ tín dụng VIP nhất thế giới, Tôn Thiên Lam mới hiểu hắn không phải đang nói đùa, lời nói cũng chở nên ngọt ngào, ôn nhu gấp mấy lần. Chỉ hận không thể đem tấm thân trong trắng này mà dâng hiến cho hắn, nếu như hắn muốn thật, nàng cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả cho hắn. Nàng không nghĩ được nhiều nữa, nàng chỉ biết rằng trên đời này không có người con gái nào lại không yêu một người đàn ông vì mình mà làm tất cả. Bỗng dưng dũng khí từ sâu thẳm trái tim thúc đẩy, nàng lao lên dâng cho hắn cặp môi thơm, ôm hắn thật chặt như thể sợ buông ra sẽ mất hắn vĩnh viễn vậy. Giờ khắc này, nếu như nói trong lòng nàng không cảm động, đó là chuyện hư cấu. Ở trong lòng hắn, thật an toàn và ấm áp bao nhiêu.

Hướng Nhật tâm lý vững chắc cũng bị một màn này làm cho choáng váng. Bị một cặp môi mềm mại, ướt át, lại rất ngọt bất ngờ hôn tới, lại thêm thân thể đầy đặn, bờ ngực nhấp nhô, mềm như nhung dính chặt lấy lồng ngực mình, Hướng Nhật, không chỉ riêng Hướng Nhật, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu nổi mà nhào vô thỏa sức "chà đạp".

(Hắn đúng là có số hưởng, tốn ít công sức mà hoàn toàn chiếm chọn trái tim một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần. - Đình Đô)

Bằng một chút lý chí cuối cùng còn lưu lại, Hướng Nhật khẽ đẩy nàng ra. Cô nàng vừa đỏ mặt, vừa thẹn thùng, đong đưa cắp mắt long lanh nhìn hắn, hỏi:

- Anh không muốn em à? Em không đủ xinh đẹp hay sao?

Đối với nhan sắc của mình, nàng hoàn toàn tự tin có thể đánh ngục bất cứ người đàn ông nào. Nhưng tại sao lại không thể trước người đàn ông này chứ?

- Không phải, Thiên Lam, em thật sự rất xinh đẹp nhưng anh có bạn gái rồi.

Hướng Nhật không muốn làm nàng bị tổn thương nên nhẹ giọng nói. Với lại hắn cũng rất thích. Nhìn qua cô nàng quả thật có tiền vốn để kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp, dáng người khá tốt, rất dễ có thể làm cho đàn ông nhiệt huyết sôi trào. Hơn nữa thanh xuân phơi phới, lại còn trinh trắng, tuyệt đối không thua kém Sở Sở các nàng.

Nghe được lời nói của nam nhân là vì có bạn gái mới không tư tưởng đến mình, lòng Tôn Thiên Lam lại tăng thêm mấy phần cảm động, cùng với sự ngưỡng mộ, không biết cô gái nào lại có diễm phúc lớn đến vậy, nếu có thể nàng muốn được gặp một lần.

- Nếu anh không chê, em nguyện làm tình nhân của anh cả đời này. Cảm giác ở bên anh trước đây em chưa bao giờ có được, nó ấm áp, an toàn và trên hết là hạnh phúc. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi em cũng muốn có được, em muốn có anh bên em.

Tôn Thiên Lam không thể nghĩ được nhiều, cảm xúc hoàn toàn lấn áp lý trí của nàng, nàng chỉ biết nàng muốn nam nhân, nàng muốn loại cảm giác này đừng bao giờ tan biến. Bờ môi nàng lại tiếp tục dâng hiến lên đôi môi hắn, từng lớp áo cũng dần được bỏ ra, hiện rõ hai trái "bưởi" đẹp đến mê người, nửa thân trên gầy thướt tha với làn da trắng mịn màng, chỗ lồi chỗ lõm, dáng vẻ rất xinh đẹp, khuôn mặt cũng đẹp như cơ thể của nàng, hoàn hảo không có chỗ chê làm nam nhân nóng rạo rực, chút lý chí cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, hắn ôm chặt lấy nàng mà thỏa sức "chà đạp".