Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 602: Dạy dỗ



"Phòng bệnh số 7?" Trứu Văn Uyên mặt mày càng nhăn sâu, tựa hồ đang suy tư gì đó, một lát sau, lại nhìn bác sĩ Trương hỏi: "Gần đây có người đến thăm cô ta không?"

Bác sĩ Trương cẩn thận liếc mắt ngó Hướng Nhật bên cạnh một cái, lắc lắc đầu: "Không có."

"Ờ, có việc nhớ rõ gọi điện thoại cho ta biết." dặn dò mấy câu này xong, Trứu Văn Uyên xoay người rời văn phòng, từ đầu tới cuối cũng không thèm đưa mắt liếc qua Hướng Nhật một cái, hiển nhiên, ở trong mắt hắn, tên kia chính là một cái nhân vật phụ không đáng kể hoàn toàn không xứng để hắn giao tiếp.

Hướng Nhật đi theo Trứu Văn Uyên rời văn phòng, thấy hắn đi vào phòng bệnh số 7, Hướng Nhật cũng lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh số 7. Hắn muốn biết, rốt cuộc với nàng đã xảy ra chuyện gì.

"Văn Tĩnh" giọng Trứu Văn Uyên nghe không biểu lộ chút cảm xúc nào, lại có vẻ thực âm trầm.

"Sao ngươi lại tới đây?" phụ nữ tóc dài trên giường bệnh nâng đầu một chút, nhưng lập tức lại cúi đầu, giọng không vui không buồn, tựa như nói với một cái người xa lạ không chút quen biết.

"Ta là anh ngươi, đến thăm ngươi cũng không được sao?" trong giọng nói Trứu Văn Uyên mang theo một tia tức giận cháy rực, là, đối với cô em gái ruột không nghe lời này, hắn hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng chỉ cưng chiều một mình cô ta, thậm chí đã có kế hoạch tương lai phần lớn tài sản đều để nàng thừa kế, hắn có thể vui vẻ được sao? Bất quá cũng may mắn, con đàn bà này cũng không biết phát điên cái gì, cư nhiên lại thích một kẻ mồ côi không cha không mẹ, lại còn sinh con ngoài giá thú, mất hết mặt mũi nhà họ Trứu. Bằng không hiện tại chính mình có được thanh thế như vậy sao?

"Anh sao?" phụ nữ tóc dài tự giễu nói nhỏ một câu, không nói nữa.

Trứu Văn Uyên lại càng tức, hắn chính là chịu không nổi cái loại giọng điệu hời hợt coi nhẹ hết thảy này của em gái ruột, cũng đã đến nỗi bị đá khỏi nhà họ Trứu, cô ta còn có cái gì mà có thể đắc ý? Còn có cái gì có thể kiêu ngạo?

"Nươi vẫn nhớ thương cái thằng đó, cũng đã qua mấy năm, nói không chừng thằng kia đã sớm chết." Trứu Văn Uyên trầm thấp giọng nói, bên trong ánh mắt lóe lên sắc lạnh như loài rắn độc.

"Ngươi cút cho ta!" phụ nữ tóc dài nữ liền rống to lên, toàn thân run run không dứt, lại dẫn đến từng đợt ho khan kịch liệt.

Một màn này làm cho ba cái sinh viên bên giường bệnh ở giữa ngứa con mắt, một cái trong đó tiến lên trước, giọng điệu bất mãn nói: "Nơi này là bệnh viện, muốn mà gây gổ mời đi ra ngoài."

Trứu Văn Uyên quay đầu nhìn lại, dùng cái loại tư thế kẻ trên cao ngó xuống nhìn chằm chằm đối phương: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, có tin ta lập tức gọi vệ sĩ của ta vào đem ngươi ném ra ngoài không?"

Cái sinh viên kia liền bị nghẹn họng lại, thấy đối phương mặc một thân hàng hiệu, hơn nữa bên người còn có vệ sĩ đi theo, khẳng định không giàu cũng sang. Mặt dồn máu đỏ bừng, rốt cuộc cũng không nói, hai người bạn bên cạnh hắn cũng né tránh không có dám giúp.

Trứu Văn Uyên không thèm quan tâm đối phương, lại quay đầu nhìn phụ nữ tóc dài mặt có vẻ kích động, bày ra một bộ dáng đàn anh bắt đầu răn dạy: "Coi coi hiện tại bộ dạng của ngươi thành cái gì hả, chẳng những đi làm cái loại việc nặng đó, còn ở cái phòng bệnh như vầy, thật sự là mất mặt nhà họ Trứu."

Phụ nữ tóc dài thoáng khôi phục chút bình tĩnh, một bàn tay nhẹ nhàng mà xoa ngực, "Ta bây giờ còn xem như người nhà họ Trứu sao?"

"Chỉ cần ngươi đem cái thứ con hoang kia ném, cha nói, ngươi vẫn là người nhà họ Trứu. Công ty tất cả mọi thứ, cũng vẫn chờ ngươi tiếp quản." Trứu Văn Uyên giọng điệu như là để lộ lòng tốt, trên thực tế, hắn cũng không hề ngại đem lời của cha mẹ nói thật đi ra, tuy rằng rõ ràng con đàn bà này một khi quay lại thì sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, nhưng hắn càng khẳng định một việc, con đàn bà quật cường này sẽ không bỏ con gái ruột của cô ta, cho nên hắn cực kì yên tâm.

Ở cửa phòng bệnh Hướng Nhật nghe đến đó, trong mắt càng ngày càng loé sắc lạnh, con hoang sao? Nhà họ Trứu? Thì ra là các ngươi làm cho nàng thành như bây giờ.

"Ta tình nguyện không làm người nhà họ Trứu!" Trứu Văn Tĩnh trả lời rõ ràng vô cùng, đồng dạng cũng quyết đoán vô cùng, bất luận kẻ nào đều không thể lay động quyết định của nàng.

"Tốt, ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào?" Trứu Văn Uyên cười lạnh, mấy năm qua, hắn đối với loại trò chơi này cũng sớm đã chơi đến mất kiên nhẫn, bất quá mỗi lần gặp phải cái gì không thuận, cái kiên nhẫn cơ hồ bị mài mòn của hắn lại sẽ chậm rãi khôi phục lại. Hơn nữa lần này đến, hắn cũng không chỉ là tới đùa, còn có một chuyện khác phi thường quan trọng cần phải có con em gái ruột này phối hợp.

"Tiểu Ái đã mười tuổi rồi đi?" Trứu Văn Uyên đột nhiên sửa lại ngữ khí, thản nhiên hỏi.

"Ngươi muốn làm gì?" Trứu Văn Tĩnh ngữ khí lạnh lùng, nàng cũng không tin cái con chồn này vì lòng tốt gì gì đến chúc tết gà, con gái là bảo bối của nàng, không thứ gì trên thế giới này có thể đổi được, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương hại con bé.

"Còn nhớ Lưu Quốc Dương không?"

Trứu Văn Tĩnh trong đầu không khỏi dần hiện ra một cái đối hắn dây dưa không ngớt ghê tởm thân ảnh, lạnh lùng thốt: "Quên."

Trứu Văn Uyên lại tựa hồ không có nghe đến của nàng trả lời, tiếp tục nói: "Hắn muốn nhận nuôi con gái của ngươi, còn có thể đưa ngươi về nhà, như vậy, con gái của ngươi có cha, mà ngươi cũng có thể an tâm chăm sóc thân thể."

"Trứu tiên sinh này?" nói còn chưa xong, phía sau bỗng nhiên truyền đến một cái giọng nói không chút cảm tình.

"Ngươi là ai!" Trứu Văn Uyên xoay người lại, gặp đối phương cư nhiên là cái người ngoài vừa mới thấy ở trong văn phòng bác sĩ Trương, hơn nữa lại gọi mình là "Trứu tiên sinh", cuối cùng cũng không có bởi vì bị bị người chặn lời mà nổi sùng tại chỗ, tuy nhiên ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén.

"Là người đến đánh mày." Hướng Nhật cũng không thèm vô nghĩa, trực tiếp đá một cước, đem Trứu Văn Uyên đá bay đi ra ngoài.

"A." Trứu Văn Uyên kêu thảm một tiếng, lưng đánh vào trên vách tường bị bắn trở về lại té lăn xuống đất.

Hướng Nhật rượt tới lại thêm một đá, đem Trứu Văn Uyên đang nằm úp sấp đá lật người lại, trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất.

Một màn bất thình lình làm cho mọi người trong phòng bệnh có chút trở tay không kịp, mấy cái sinh viên vừa mới bị Trứu Văn Uyên dọa lui vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, mà Trứu Văn Tĩnh thì trong rất nhiều kinh ngạc lại có một chút ít khoái cảm, không ngờ tới kẻ kia vừa mới ở trước mặt mình đắc ý dào dạt trong nháy mắt đã bị người ta đánh cho không đứng dậy nổi.

"Biết tao vì sao đánh mày không?" Hướng Nhật dùng chân dẫm nát trên ngực Trứu Văn Uyên, hơi dùng sức một chút, tên kia đau đến mức sắc mặt bắt đầu biến xanh, "Bởi vì mày chính là một con súc sinh!"

Trứu Văn Uyên vô duyên vô cớ bị đánh, hiện tại lại bị sỉ nhục như vậy, khóe mắt lại thoáng nhìn cái đứa sinh viên vừa mới bị chính mình dọa lui trong ánh mắt đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa, trong lòng oán hận có thể tưởng tượng, vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Hướng Nhật: "Tao sẽ không bỏ qua mày!"

"Tốt lắm, hoan nghênh mày tìm tao làm phiền." Hướng Nhật cười lạnh, uy hiếp của đối phương ở trong mắt hắn cũng giống như một cái trò hề, "Hiện tại tao đếm ba tiếng, nếu mà mày còn không có cút, tao không dám cam đoan tao còn có thể làm ra chuyện gì nữa, 1."

Mắt thấy Hướng Nhật thật sự co chân lại, Trứu Văn Uyên đương nhiên không dám chần chờ, hảo hán không ăn hơn thua trước mắt, đạo lý này hắn vẫn biết. Chỉ cần để cho hắn đi ra ngoài, thiếu gì cơ hội trả thù lại. Cố nén đau đớn trên người, Trứu Văn Uyên đứng lên chật vật chạy khỏi phòng bệnh.