Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 100: Anh này, xe anh đâu?



Ngay sau đó Liễu Tử Nganh lại lia mắt nhìn vào cơ thể quyến rũ của Hạ Nhược Y, cậu ta cảm thấy có vẻ như Hạ Nhược Y dễ tiếp cận hơn so với Từ Dao, thế là cậu ta liền quay ra nhìn cô, miệng nói: “Hai cô muốn đi đâu vậy? Tài xế của tôi sắp lái xe tới rồi, tôi có thể kêu họ cho hai cô quá giang một đoạn.”

“Không cần đâu, chồng của tôi sắp tới rồi.” Hạ Nhược Y thờ ơ trả lời.

Vẻ tức giận chợt lướt qua trên khuôn mặt Liễu Tử Ngang, đã có chồng rồi mà còn đứng đây đung đưa quyến rũ đàn ông nữa chứ.

Đúng lúc này thì Trần Dật Thần đã bước đến.

“Nhược Y.” Tuy chỉ mới xa Hạ Nhược Y một ngày thôi, song anh lại có cảm giác như đã cả tháng trời không được gặp cô vậy.

“Ông xã ơi.” Khuôn mặt của Hạ Nhược Y đỏ hết cả lên, cô nhào vào trong lòng Trần Dật Thần rồi ôm lấy anh.

Trần Dật Thần cảm thấy có hơi ngạc nhiên, sao hôm nay cô lại gọi anh là ông xã vậy chứ? . truyen bac chien

Liễu Tử Ngang thấy thế thì vô cùng ghen tức, nhìn cách ăn mặc của anh ta thì rõ ràng đó chỉ là một tên thất bại mà thôi, một kẻ thua cuộc thì dựa vào đâu mà lại lấy được một cô vợ xinh đẹp như thế chứ?

“Sao Từ Dao cũng tới luôn rồi?” Trần Dật Thần nhìn về phía Từ Dao, miệng hỏi.

“Tôi… Tôi lo cho ba mẹ nên mới tới thăm họ.” Từ Dao ngập ngừng giây lát rồi nói.

“Tôi đã nhờ người hỏi chuyện của cô chú rồi, sẽ có manh mối nhanh thôi.” Trần Dật Thần cười nói, anh không định nói sự thật với Từ Dao, vì nói ra vừa vô ích vừa làm cô lo lắng thêm.

“Phiến anh quá.” Từ Dao chân thành nói.

Trần Dật Thần lắc đầu, nói với hai ngưởi: “Chúng ta mau đi thôi, tài xế còn đang chờ ở bên ngoài.”

“Tài xế?” Không đợi Hạ Nhược Y và Từ Dao kịp nói gì thì Liễu Tử Ngang đã mở miệng trước, giọng điệu cậu ta có vẻ châm chọc, ánh mắt nhìn Trần Dật Thần cũng có vẻ khinh bỉ: “Anh mà cũng có tài xế à?”

Trần Dật Thần nhíu mày, anh trả lời cậu ta: “Sao? Có sao không?”

Liễu Tử Ngang lại nói, vẻ nhạo báng: “Anh trai, anh mướn nổi tài xế không đó?” Cậu ta nhìn quần áo trên người anh, rõ ràng đây chỉ là trang phục của một nhân viên văn phòng bình thường thôi, người như vậy nói là tài xế còn có người tin, chứ mà bảo là có tài xế tới đón ấy hả? Anh ta có thuê nổi tài xế không?

“Chuyện tôi có thuê được hay không thì có liên quan gì tơi anh?” Trần Dật Thần hờ hững nói.

Liễu Tử Ngang lắc đầu, miệng nói: “Tất nhiên là không rồi, thế nhưng chuyện đó lại rất liên quan tới hai cô gái xinh dẹp này đó.”

“Ồ? Có quan hệ gì cơ?” Trần Dật Thần cười, vẻ châm chọc.

“Nếu tôi đoán không sai thì người mà cậu gọi là tài xế thật ra là diễn viên do cậu thuê đóng giả đúng chứ? Hơn nữa xe của anh cũng là xe dỏm thôi, anh đang muốn lừa hai người đẹp này.” Liễu Tử Ngang nói với một giọng rất chắc chắn, loại người thích vờ vịt như Trần Dật Thần cậu ta dã từng gặp rất nhiều rồi, vì để không bị mất mặt trước gái đẹp thì chuyện gì cũng dám làm.

“Ừm, cậu đoán không sai, rất thông mình.” Trần Dật Thần vẫn rất điềm tĩnh trả lời cậu ta, sau khi nói xong anh liền nhín về phía Hạ Nhược Y và Từ Dao: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừm, đi thôi.” Hạ Nhược Y nở một nụ cười ngọt ngào rồi bước theo sau Trần Dạt Thần.

Liễu Tử Ngang thấy thế thì giận tím người, dám khinh thường cậu!

Tên Trần Dật Thần kia dám khinh cậu! Câu nói cuối cùng của Trần Dật Thần rõ ràng có ý ngó lơ cậu ta!

“Đứng lại đó!” Liễu Tử Ngang thấy có hơi tức giận, cậu ta bực bội bước đến trước mặt Trần Dật Thần: “Anh dám đánh cược với tôi không?”

“Đầu óc cậu có vấn đề à?” Trần Dật Thần nhíu mày hỏi.

“Ông đây rất bình thường!” Liễu Tử Ngang tức tối nói: “Chẳng qua tôi không muốn trơ mắt nhìn anh lừa hai cô ấy thôi!”

Từ Dao khinh bỉ nhìn thoáng qua cậu ta, tư duy của đám cậu ấm này thật chẳng tài nào hiểu nổi. Còn Hạ Nhược Y thì lại hào hứng nhìn Trần Dật Thần, rất muốn biết anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

“Vậy cậu muốn sao?” Trần Dật Thần cười hỏi cậu ta.

“Tôi nói rồi, đánh cược đi!” Liễu Tử Ngang cắn răng nói.

“Đánh cược chuyện gì?”

“Tôi cược là tài xế của anh do diễn viên đóng giả, và xe cũng chỉ là đồ dỏm thôi.” Liễu Tử Ngang nói.

“Xe dỏm?” Trần Dật Thần cười cười, vẻ suy tư: “Vậy xe như thế nào mới không dỏm đây?”

“Cùng lắm cũng phải là xe sang gần chục tỷ kiểu như Ferrari.” Liễu Tử Ngang nói, dù Trần Dật Thần có tiền thuê tài xế thật thì cậu ta cũng không tin xe của anh thuộc dạng xe sang đắt đỏ gì, cũng bởi vậy nên cậu ta mới dám tự tin đánh cược với Trần Dật Thần như vậy.

“Vậy cậu sẽ phải thất vọng rồi, xe của tôi không phải kiểu xe sang tầm giá chục tỷ.” Trần Dật Thần lắc đầu nói, chiếc xe Rolls-Royce mà Kiều Tiêu Nguyệt đưa anh chạy là thiết kế cao cấp nhất, cả thành phố Kim Lăng này chỉ có một chiếc thôi, nếu tính thêm biển số xe giá trị chín tỷ thì chiếc xe đó đúng thật không phải là xe sang tiền tỷ, mà là xe sang có giá tầm bốn mươi lăm tỷ.

“Nếu không phải xe sang thì còn vờ vịt gì chứ?” Liễu Tử Ngang khinh bỉ nói, quả nhiên tên thất bại này đang giả giàu, chỉ cần cậu ta tra hỏi một chút là lộ tẩy ngay.

Trần Dật Thần ngạc nhiên, ông đây giả bộ vờ vịt hồi nào chứ? Hình như nãy giờ anh chỉ nói một câu là tài xế đang đợi thôi mà.

“Chạy chiếc xe dỏm mấy trăm triệu mà cũng dám đi đón người ta, còn thuê tài xế nữa chứ, trời ạ cười chết mất.” Liễu Tử Ngang lại lên tiếng châm chọc anh, Trần Dật Thần nghe vậy thì cũng rất bực, xe mấy trăm triệu không phải xe sao? Xe mấy trăm triệu thì không thể lái đi đón người khác à?

“Thôi bỏ đi, Trần Dật Thần, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Y cũng thấy chướng mắt, cô biết Trần Dật Thần vốn không hay để tâm đến mấy tên tuổi trẻ chưa trải sự đời như vầy, nhưng tên này lại cứ được nước lấn tới.

Trần Dật Thần cười nói: “Ừ, nghe lời em.”

Đúng thật, so đo với bọn trẻ trâu cũng rất là mất mặt.

Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y nói thế càng khiến Liễu Tử Ngang có cảm giác như mình đang đóng kịch một vai, vô cùng khó chịu.

“Ai da, anh trai này, anh đừng đi vậy chứ, tôi còn chưa được trông thấy chiếc xe vài trăm triệu sẽ như thế nào đâu, anh cho tôi ngắm một chút nhé.” Liễu Tử Ngang bám theo sau, vẫn cố chấp nói.

Trần Dật Thần dừng chân, anh quay dầu lại nhìn Liễu Tử Ngang với vẻ châm chọc: “Cậu có chắc là muốn xem không?”

“Chắc chứ, tôi còn muốn biết anh thuê tài xế ở đâu nữa cơ.” Liễu Tử Ngang chậm rãi nói.

Trần Dật Thần vẫn cười, anh lại hỏi: “Sau khi nhìn thấy có hối hận không?”

“Hối hận?” Giọng điệu của Liễu Tử Ngang có vẻ khoa trương: “Anh trai à, anh đang giỡn với tôi đấy sao? Nhìn chiếc xe dỏm của anh thì việc gì tôi phải hối hận?”

“Được, vậy cậu cứ đi theo đi.” Trần Dật Thần cười nói, nếu Liễu Tử Ngang đã muốn được nhìn chiếc ‘xe dỏm’ của anh như thế, vậy anh cũng sẽ khiến cậu ta hài lòng.

“Trần Dật Thần…” Hạ Nhược Y kéo tay tay anh, đôi mắt nhìn anh với vè nghi hoặc, như thể đang muốn nói: Anh làm gì có xe?

Từ Dao cũng rất thắc mắc, chưa nói đến xe giá trăm triệu, Trần Dật Thần chỉ vừa mới tời Kim Lăng, đến xe điện còn chẳng có chứ nói gì tới xe hơi, không lẽ anh đã bỏ nhiều tiền ra để thuê xe thật sao?

Trần Dật Thần chỉ cười chứ không nói gì thêm, dù sao thì xe cũng đang đậu ngoài kia, đến lúc các cô ấy đi ra tự khắc sẽ thấy thôi.

Sau khi ra khỏi sân bay đi đến đầu đường, Trần Dật Thần bỗng nhíu mày lại, xe của anh đâu rồi?

Lúc nãy anh đã bảo tài xế đợi ở đây mà?

“Anh à, xe anh đâu rồi?” Thấy ngoài đường không có chiếc xe nào thì Liễu Tử Ngang lại nở một nụ cười châm chọc.