Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 114: Tài xế liễu y y



Thanh niên có mắt ba góc gật đầu, nói: “Hỏng rồi, vây anh hôm nay e rằng có thể tự mình đi bộ qua đó rồi.”

“Sao có thể để người anh em này đi bộ đến đó được chứ?” Khóe miệng Tôn Lượng nhếch lên lộ ra sự giễu cợt.

“Vậy anh Lượng cậu có ý gì?” Thanh niên có mắt tam giác hỏi.

“Cho người anh em này 500 nghìn, để người anh em này bắt taxi đến đó.” Tôn Lượng nói.

“Ha ha, không thành vấn đề.” Thanh niên đó bật cười rút tờ 500 nghìn từ trong ví ra, vứt đến trước mặt Trần Dật Thần, nói: “Cho, đây là 500 nghìn, cầm lấy bắt taxi, không đủ tìm anh anh lại cho.”

Nói xong, hai người chui vào xe, nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt của Trần Dật Thần trở lạnh, Từ Đông Lương này ngược lại có chút thú vị.

Vốn dĩ ở trước mặt Hạ Nhược Y, anh không định tính toàn gì với mấy người Từ Đông Lương, bọn họ dù sao cũng là bạn học của Hạ Nhược Y, nhưng anh không tính toán, những người này bây giờ lại muốn chủ động gây chuyện, anh nếu như còn nhường, há không phải cho mấy người này mặt mũi quá rồi sao.

Trần Dật Thần hít sâu một hơi, chuẩn bị gọi điện kêu tài xế qua đón mình.

Lúc này, một chiếc Ferrari màu hồng phấn dừng phía sau Trần Dật Thần, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà tinh tế.

“Cậu Trần?” Người trên xe mở miệng thăm dò.

Trần Dật Thần xoay người, lúc này mới phát hiện, người đang gọi anh vậy mà là Liễu Y Y.

“Cô ở đây làm gì?” Dù sao cũng gặp 2-3 lần, Trần Dật Thần vẫn có chút ấn tượng với Liễu Y Y, Liễu Y Y tùy hơi đỏng đảnh một chút, có rất nhiều tính cách không tốt của cô chủ nhà giàu, nhưng tổng thể mà nói, Liễu Y Y tâm địa không xấu.

“Cậu Trần, tôi học đại học ở đây, vừa mới tan học, tôi đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy anh.” Liễu Y Y lè lè lưỡi, cẩn thận nói.

Trần Dật Thần hơi gật đầu, anh quên mất, Liễu Y Y là sinh viên của đại học Kim Lăng.

Thấy Trần Dật Thần lần này không có bày ra gương mặt bí xị, lá gan của Liễu Y Y cũng trở nên lớn hơn, cười hỏi: “Cậu Trần, anh muốn đi đâu sao? Có cần tôi đưa anh đi?”

Trần Dật Thần nhíu mày, cũng tốt, để Liễu Y Y đưa anh một đoạn, tài xế chạy đến còn không biết đến khi nào nữa.

Vì thế Trần Dật Thần bèn nói: “Tôi muốn đến công quán Hoa Thịnh, làm phiền cô rồi.”

“Không phiền không phiền.” Liễu Y Y vôi lắc đầu, đây chính là cơ hội không dễ gì mới có được ở riêng với Trần Dật Thần, cô ta sao dám chê phiền.

Sau đó Trần Dật Thần ngồi vào ghế lái phụ.

Một màn này, đương nhiên bị không ít sinh viên ở cổng nhìn thấy, Liễu Y Y chính là hoa khôi trường của đại học Kim Lăng, hơn nữa còn là cô cả của nhà họ Liễu, bình thường nổi tiếng là tâm cao khí ngạo, trong trường, người theo đuổi cô ta có thể xếp từ khu nam đến khu bắc của trường, nhưng trước nay chưa từng thấy cô ta cho người theo đuổi nào sắc mặt tốt cả.

Chiếc Ferrari này của cô ta, đến bây giờ, trừ mấy cô bạn thân có quan hệ tốt ra thì không có bất kỳ người đàn ông nào ngồi vào.

Nhưng hôm nay, Liễu Y Y không những để một đàn ông lên xe, hơn nữa còn là cô ta chủ động dừng lại, kêu người đàn ông này ngồi vào ghế lái xe của cô ta, ý này là gì?

Còn cả người đàn ông này rốt cuộc có thân phận gì?

Có người lập tức chụp bức ảnh Trần Dật Thần lên xe lại, đăng lên diễn đàn của trường, 15 phút sau, trên diễn đàn của đại học Kim Lăng bùng nổ…

Lúc này Trần Dật Thần lại không biết nhiều như thế, anh nheo mắt, từ đầu đến cuối đều không có liếc nhìn Liễu Y Y, điều này khiến cho tài xế là Liễu Y Y rất buồn bực, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Là hoa khôi trường của đại học Kim Lăng, cô ta lần đầu tiên để một người đàn ông lên xe của cô ta, kết quả người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều không có liếc nhìn cô ta, cô ta tệ đến vậy sao?

Trong lòng Liễu Y Y thở dài, cô ta biết rõ, Trần Dật Thần căn bản không có giả bộ với cô ta, mà là thật sự không có hứng thú với cô ta.

Đồng thời, Liễu Y Y cũng có hơi tò mò, lần trước hai người phụ nữ xuất hiện ở sân bay rốt cuộc có quan hệ gì với Trần Dật Thần.

Nửa tiếng sau, Liễu Y Y lái xe đến công quán Hoa Thịnh.

“Cậu Trần, có cần tôi ở đây đợi anh không, đợi lát nữa anh ăn xong thì đưa anh về?” Liễu Y Y hỏi, nghiễm nhiên coi mình thành tài xế của Trần Dật Thần.

“Hừm… Trần Dật Thần đương nhiên vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu, cô mau trở về đi, ăn xong cơm tôi tự bắt taxi.”

Mặc dù anh trong sạch, nhưng nếu như để Hạ Nhược Y nhìn thấy Liễu Y Y, sợ rằng vẫn không dễ giải thích, con gái ở phương diện này luôn rất nhạy cảm.

“Ồ.” Liễu Y Y có hơi thất vọng bĩu môi.

Trần Dật Thần không nói gì, vội rời khỏi.

Cùng lúc đó, Từ Đông Lương cũng vừa hay xuống xe.

Sau khi xuống xe, Từ Đông Lương vòng qua bên phía Hạ Nhược Y, bắt đầu bắt chuyện với cô, lấp lửng khoe về sự nghiệp mà mấy năm nay anh ta xây dựng được.

Vương Hiểu Nha đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này, trong mắt lập tức bốc hỏa, cô ta không ngờ, mọi người đều nói Hạ Nhược Y là tiểu tam, Từ Đông Lương vẫn không chết tâm với Hạ Nhược Y.

Lý Tuyết ở một bên, lúc này lực chú ý lại không có đặt trên người của Hạ Nhược Y và Từ Đông Lương.

“Hiểu Nha, cậu nhìn bóng lưng của người đàn ông vừa bước xuống khỏi chiếc Ferrari bên đó, anh ta hình như là chồng của Hạ Nhược Y.” Lý Tuyết kéo áo của Vương Hiểu Nha, kỳ quặc chỉ về phía xa.

Vương Hiểu Nha cũng liếc nhìn, sau đó cau mày, hình như thật sự có hơi giống.

“Có thể chỉ là giống mà thôi, tên chồng phế vật của Hạ Nhược Y chỉ là một shipper, anh ta sao có thể từ trên Ferrari bước xuống được.” Vương Hiểu Nha mở miệng nói.

Lý Tuyết cũng thở phào, nói: “Ừm, chắc là tớ nhìn nhầm, tên phế vật đó, lúc này chắc còn ở trên xe của Tôn Lượng, chưa có đến.”

Vương Hiểu Nha gật đầu, nói: “Đi trước thôi, đi theo ả hồ ly tinh Hạ Nhược Y này, tránh cậu ta nhân lúc chúng ta không có ở đó lại câu dẫn anh Lương.”

“Đúng đúng, mau đi theo.” Nói xong, hai người bèn vội chạy theo.

Sau khi mấy người bước vào đại sảnh, lúc này mới phát hiện Trần Dật Thần đã đợi ở tiền sảnh rồi, mà bên cạnh anh lại không có bóng dáng của mấy người Tôn Lượng.

Lý Tuyết lúc này càng thêm nghi ngờ, không khỏi mở miệng hỏi: “Anh sao lại nhanh như vậy đã đến đây rồi? Tôn Lượng đâu?”

“Bọn họ còn đang ở phía sau, tôi đến trước.” Trần Dật Thần nói.

“Ở đằng sau? Các anh không phải đi cùng một xe hay sao?” Lý Tuyết càng thêm nghi hoặc.

“Không có, xe của cậu ta kín rồi, tôi tự bắt xe đến đây.” Trần Dật Thần lắc đầu nói.

“Bắt taxi mà còn nhanh hơn chúng tôi?” Lý Tuyết nhìn Trần Dật Thần giống như một kẻ ngốc, những điều này cô ta có thể chắc chắn, người vừa rồi từ trên chiếc Ferrari màu hồng phấn đó bước xuống chính là Trần Dật Thần, cô ta không có nhìn nhầm.

“Bắt xe sao không thể nhanh hơn mấy người chứ?” Trần Dật Thần nhún nhún vai, nói.

“Anh…” Lý Tuyết có hơi tức giận, tên phế vật này, còn dám đấu võ mồm với cô ta.

“Được rồi, Lý Tuyết, đừng nói nữa, đi vào trong nước đi.”

Trần Dật Thần che đậy như thế, sợ rằng thật sự có vấn đề, hơn nữa chiếc Ferrari vừa nãy là chiếc Ferrari màu hồng phấn, chủ xe liếc qua cũng biết là nữ. Trần Dật Thần từ trên xe của một cô gái bước xuống, còn che che đậy đậy, rất rõ ràng, anh và cô gái đó có quan hệ không nói ra được, lúc này, Vương Hiểu Nha đương nhiên sẽ không manh động, cô ta phải điều tra rõ ràng, sau đó dùng chuyện này đi đối phó với Hạ Nhược Tinh.