Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 209: Không dám đánh cược



Một phút sau, mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồ đen đi tới, trên tay cầm đủ loại vũ khí.

“Cậu Tôn.” Mười mấy người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước mặt Tôn Thuyên, đồng loạt cúi người.

Tôn Thuyên đắc ý liếc Trần Dật Thần một cái, có vẻ muốn trông thấy vẻ mặt kinh hoảng của Trần Dật Thần, ai biết sắc mặt Trần Dật Thần lại vẫn thản nhiên như trước, như thể hoàn toàn không biết sợ là gì vậy.

Tôn Thuyên nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Trần Dật Thần, hung tợn mở miệng: “Đánh gãy chân hai tên tạp chủng này cho tôi!”

“Vâng, thưa cậu Tôn.”

Mười mấy tên mặc đồ đen đồng loạt gật đầu, sau đó giơ vũ khí trong tay, bao vây quanh Trần Dật Thần.

“Muốn đánh Trần Dật Thần à? Vậy phải bước qua được cửa của ông đây trước đã!” Chu Quảng Quyền đầy mặt tức giận bước ra.

“Cùng xông lên cho tôi! Đánh chết thì tôi chịu trách nhiệm!” Tôn Thuyên cười lạnh một tiếng, chỉ mình Chu Quảng Quyền, còn tưởng mình là cái thá gì chứ.

“Ngài Trần, anh chạy mau đi, hai người không phải là đối thủ của bọn họ đâu.” Chu Giai Nhan có chút lo lắng nhìn Trần Dật Thần, tính nết Chu Quảng Quyền thế nào, cô ta hiểu rất rõ, chính là loại người cứng đầu cứng cổ, Trần Dật Thần mà không chạy, anh ta cũng sẽ không chạy, nếu như Tôn Thuyên làm thật, thì hôm nay Chu Quảng Quyền rất có thể sẽ bị đánh chết.

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, nói: “Cô Chu cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh trai cô xảy ra chuyện đâu.”

“Nhưng mà, bọn họ có tới mười mấy……” Chu Giai Nhan đang muốn nói bên phía Tôn Thuyên có tới mười mấy người, nhưng còn chưa nói hết, đã thấy Trần Dật Thần xông thẳng về phía mười mấy tên mặc đồ đen kia.

Thấy Trần Dật Thần đi lên chắn trước mặt mình, Chu Quảng Quyền nhất thời cuống lên: “Người anh em Trần Dật Thần, cậu biết đánh nhau à?”

“Biết một chút.” Trần Dật Thần cười cười, nói.

Biết một chút? Tôn Thuyên cười gằn, cái thằng ngu không biết trời cao đất dày này, tưởng mấy vệ sĩ của mình cũng giống mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ chắc? Mấy vệ sĩ này của gã, nói không ngoa chứ chọn bừa một người, cũng có thể chấp được mười thậm chí là hai mươi tên lưu manh ấy!

Muốn thu thập Trần Dật Thần, hẳn là dùng một tay cũng được!

Giây tiếp theo, mười mấy tên mặc đồ đen khua vũ khí trong tay đánh về phía Chu Quảng Quyền và Trần Dật Thần.

Chu Quảng Quyền xông lên trước tiên, thiết quyền như đại bác ra khỏi nòng, mạnh vung lên, nặng nề nện xuống ngực tên có vẻ là cầm đầu.

Chỉ một quyền này, đã khiến tên cầm đầu tựa như con diều đứt dây, bay ra sau tận bảy tám mét mới rơi xuống đất.

Xung quanh nhất thời xao động hẳn lên, mọi người đều không ngờ đến, một người mập mạp như Chu Quảng Quyền, sức chiến đấu lại dọa người tới như vậy.

Ánh mắt Tôn Thuyên hơi hơi đông lại, gã biết Chu Quảng Quyền chỉ còn cách võ giả có một bước nữa thôi, nên biểu hiện của Chu Quảng Quyền thế này tuyệt không khiến gã kinh ngạc.

Nếu như hôm nay Chu Quảng Quyền đã là võ giả, thì gã có thế nào cũng sẽ không gây chuyện với Chu Quảng Quyền, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước Trần Dật Thần ấy chứ.

Chỉ là Chu Quảng Quyền còn chưa phải.

Cho dù bây giờ anh ta chỉ còn cách võ giả có một bước thôi, nhưng một bước này, lại cả đời cũng chưa chắc đã bước qua được.

Thế nên, nghiêm khắc mà nói, thì Chu Quảng Quyền vẫn chỉ là một người bình thường.

Một người bình thường tương đối khỏe mạnh mà thôi.

Chỉ cần là người bình thường, thì có thể trị được.

Gã gọi ra đây mười mấy người, đánh liên tiếp, chắc chắn có thể đánh chết được Chu Quảng Quyền.

Sự chú ý của toàn trường đều đổ dồn lên người Chu Quảng Quyền, chẳng có mấy người chú ý tới Trần Dật Thần.

Lúc này, Trần Dật Thần bắt đầu ra tay.

Một quyền khẽ khàng vung lên, đánh vào cánh tay một tên đang khua khoắng cây đao chém núi.

“Răng rắc.”

Theo sau một tiếng xương gãy giòn vang, tên đang cầm đao kêu thảm một tiếng, sắc mặt nhất thời chuyển thành màu gan lợn.

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên này, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.

So sánh với Chu Quảng Quyền, chiêu thức của Trần Dật Thần trông chẳng có gì ghê gớm cả.

Mà ngược lại, còn như chưa được ăn cơm ấy, cú đấm nào cũng cho người ta cảm giác mềm oặt yếu ớt.

Nhưng những cú đấm trông có vẻ yếu ớt ấy, lại khiến da đầu đám người ở đây nhất loạt tê rần, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ phát hiện, phàm là người trúng phải quyền của Trần Dật Thần, xương cốt nhất định sẽ gãy rời!

Bất kể là cánh tay, hay cẳng chân, chỉ cần bị Trần Dật Thần đánh vào, thì nhất định sẽ phát ra tiếng răng rắc giòn vang!

Nắm đấm của Trần Dật Thần, tựa như là thiết chùy vậy!

Da đầu mấy người đứng xem đều tê rần cả lên, nghĩ cũng biết, cái đám mặc đồ đen đang đối đầu với Trần Dật Thần lúc này kinh hoảng thế nào.

Sợ rồi!

Bọn họ hoảng sợ rồi!

Chiêu thức của Chu Quảng Quyền tuy mạnh mẽ, nhưng anh ta nhiều nhất cũng chỉ khiến đám người kia chịu chút nội thương thôi.

Nhưng Trần Dật Thần thì khác, cái tên này ra tay một cái là trực tiếp đánh gãy xương người ta luôn.

Mấy tên mặc đồ đen còn lại gần như theo bản năng lui đến bên Chu Quảng Quyền, bọn họ thà bị Chu Quảng Quyền đánh bay, chứ không muốn phải đối đầu với Trần Dật Thần.

Chưa đến ba giây sau, quanh người Chu Quảng Quyền đã vây đầy người mặc đồ đen, mà trước mặt Trần Dật Thần, lại chẳng có một ai.

Một màn này khiến Tôn Thuyên thiếu chút nữa thì tức đến nổ tung.

Gã làm thế nào cũng không ngờ, sự tình lại biến thành thế này, người gã gọi tới thu thập Trần Dật Thần, thế mà lại vì sợ mà không dám ra tay với Trần Dật Thần!

Trần Dật Thần cũng có chút ngoài ý muốn, đám vệ sĩ của Tôn Thuyên kia, sao lại không có chút cốt khí nào như thế chứ, anh còn chưa phát huy đến một phần trăm thực lực, đã sợ thành như vậy rồi, nếu như anh dùng hết toàn lực, cái đám này chẳng phải sẽ bị dọa chết à.

Lắc lắc đầu, Trần Dật Thần tiến về phía Tôn Thuyên.

“Người anh em, có chuyện gì thì thương lượng nhé.” Tôn Thuyên nuốt nước bọt, lúc này gã đã là đầu lĩnh bị chặt hết vây cánh rồi, Trần Dật Thần muốn thu thập gã, quả thực không thể dễ dàng hơn được nữa.

“Thương lượng?” Trần Dật Thần cười như không cười liếc Tôn Thuyên một cái: “Bây giờ đã biết thương lượng rồi đấy à, vừa nãy lúc cậu kêu người đánh gãy chân tôi, sao không thấy cậu thương lượng trước với tôi nhỉ?”

Tôn Thuyên cười làm lành, nói: “Đùa thôi…… Ngài Trần, vừa rồi tôi chỉ là đùa với ngài một chút thôi.”

Biểu hiện của Tôn Thuyên khiến Trần Dật Thần có chút không nói nên lời, anh xem như đã biết vì sao vệ sĩ của Tôn Thuyên lại không có cốt khí như vậy rồi, có một chủ nhân không có cốt khí như Tôn Thuyên, đám người đó có cốt khí mới lạ đấy.

“Phải không?” Trần Dật Thần nghiền ngẫm cười, nói: “Vậy tôi cũng đùa với cậu một chút thì sao nhỉ?”

“Đùa như thế nào cơ?” Tôn Thuyên vô thức hỏi, hỏi xong mới cảm thấy có chút hối hận, miệng của mình quá tiện rồi.

“Hoặc là quỳ xuống học chó sủa, hoặc là, tôi sẽ đánh gãy ba cái chân của cậu.” Trần Dật Thần hơi mỉm cười, ngoài hai cái chân vốn có, anh thêm cho Tôn Thuyên một cái chân nữa, cái chân mà đàn ông nào cũng có.

Khóe miệng Tôn Thuyên một trận run rẩy, ba cái chân, Trần Dật Thần sao còn độc địa hơn cả gã thế chứ.

“Cho cậu một phút để suy nghĩ.” Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng, anh chẳng hơi sức đâu mà ở đây đùa giỡn với Tôn Thuyên, nếu như sau một phút, Tôn Thuyên vẫn không quỳ xuống sủa như chó, thì anh sẽ không khách khí với gã thêm nữa.

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây……

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, tất cả những người xung quanh đều đổ dồn mắt vào Tôn Thuyên, Tôn Thuyên rốt cuộc sẽ chọn quỳ xuống học chó sủa gâu gâu, hay là bị Trần Dật Thần đánh gãy ba cái chân đây?

“Bịch”

Tôn Thuyên cuối cùng vẫn là vẻ mặt khuất nhục quỳ xuống đất.

Gã không dám đánh cược, không dám đánh cược Trần Dật Thần rốt cuộc có gan đánh gãy ba cái chân của mình trước mặt mọi người không.

“Gâu!”

“Gâu gâu!”