Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 261: Phủ nhận



Sắc mặt Lâm Như Tuệ phức tạp, bà ta không biết, rốt cuộc Trần Dật Thần đã biết bao nhiêu chuyện giữa bà ta và Vương Ngư rồi.

Nếu như chỉ biết một chút, vậy bà ta sẽ nói toạc mọi chuyện ra, xem như là cho Trần Dật Thần nắm giữ điểm yếu của mình.

Nhưng nếu như Trần Dật Thần đã biết hết, vậy nếu bà ta mà không nói thật, chọc giận Trần Dật Thần, Trần Dật Thần chắc chắn sẽ khiến bà ta thân bại danh liệt.

Vì vậy bây giờ Lâm Như Tuệ rất rối rắm.

“Tôi có quen Vương Ngư, nhưng tôi không thân thiết với ông ta, nên không có số điện thoại…” Ngập ngừng một lúc, Lâm Như Tuệ mới ấp úng nói.

“Hơn nữa, cậu hỏi số điện thoại của Vương Ngư làm gì? Chuyện Hạ Nhược Y bị bắt cóc, liên quan gì đến ông ấy chứ?” Lâm Như Tuệ nghi ngờ nhìn Trần Dật Thần, bà ta đột nhiên hiểu ra, ý của Trần Dật Thần là, Hạ Nhược Y bị bắt cóc là do Vương Ngư làm.

“Sao bà lại biết chuyện này không liên quan gì đến Vương Ngư?” Trần Dật Thần lạnh lùng hỏi.

“Sao tôi lại không biết được chứ? Lá gan của Vương Ngư còn nhỏ hơn cả gan chuột, đến con gà ông ấy còn không dám giết, huống chi là bắt cóc.” Lâm Như Tuệ như buột miệng mà nói, nói xong, bà ta lập tức có chút hối hận, hình như bà ta nói sai rồi.

“Không phải bà không thân thiết với Vương Ngư sao? Sao bà lại biết ông ta nhát gan hơn chuột?” Trần Dật Thần lạnh lùng chế giễu, anh chỉ tùy tiện đào một cái bẫy, ả ngu ngốc Lâm Như Tuệ này chẳng nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống luôn rồi.

“Tôi… tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi…” Lâm Như Tuệ miễn cưỡng giải thích, trong lòng đang hối hận muốn chết, không ngờ bà ta lại bị tên phế vật Trần Dật Thần này lừa.

“Tùy tiện nói?” Trần Dật Thần cười lạnh: “Lâm Như Tuệ, đừng xem mọi người đều là kẻ ngốc.”

“Chuyện của bà và Vương Ngư, tôi đã biết rõ từ lâu rồi, sở dĩ tôi không nói là vì nể mặt Nhược Y và ba tôi thôi, vì vậy bà đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!”

“Bây giờ, tôi cho bà thêm mười phút nữa, gọi điện cho Vương Ngư! Nếu không, tôi sẽ nói hết chuyện giữa bà và Vương Ngư ra ngoài!”

“Cậu đừng, tôi gọi, tôi gọi.” Lâm Như Tuệ hoảng loạn, bà ta không dám đánh cược, lỡ như thua cược, vậy mọi thứ bà ta có hiện tại đều sẽ tan biết hết.

Lâm Như Tuệ hoảng loạn lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Ngư.

“Như Tuệ, sao vậy?”

Phía bên kia đầu điện thoại, giọng nói cẩn thận của Vương Ngư truyền đến, Lâm Như Tuệ đỏ ửng mặt, người có tai đều có thể nghe ra, xưng hô của Vương Ngư với bà ta là vô cùng mập mờ.

“Vương Ngư, con gái tôi bị bắt cóc rồi, có phải do ông làm không?” Lâm Như Tuệ hỏi thẳng, nếu chuyện này thật sự là do Vương Ngư làm, vậy chắc chắn ông ta có mưu đồ gì đó, nên ông ta sẽ không phủ nhận.

“Như Tuệ, em nói gì?” Giọng điệu của Vương Ngư dường như có chút kinh ngạc: “Con gái em bị bắt cóc rồi?”

“Chẳng lẽ ông không biết sao?” Lâm Như Tuệ nhíu mày, không khỏi nhìn sang Trần Dật Thần, lại thấy lúc này Trần Dật Thần cũng đang nhíu chặt mày.

“Sao tôi phải biết?” Vương Ngư khó hiểu.

Lâm Như Tuệ á khẩu.

“Không phải chứ, Lâm Như Tuệ, bà có ý gì! Có phải bà nghi ngờ tôi hay không?” Vương Ngư như có chút tức giận.

“Tôi… tôi không có…” Lâm Như Tuệ vô thức phủ nhận.

“Không có? Bà đã hỏi là có phải do tôi làm hay không rồi, còn không có?” Tâm trạng Vương Ngư trở nên kích động: “Lâm Như Tuệ, có phải là bà cảm thấy, vì mấy ngày trước bà không cho tôi vay tiền, nên tôi thẹn quá hóa giận bắt cóc con gái bà hay không?”

“Không… không phải…” Lâm Như Tuệ tuy phủ nhận, nhưng không thể không nói, quả thực bà ta từng nghi ngờ, vì đây là động cơ mà Vương Ngư bắt cóc Hạ Nhược Y.

“Đừng cãi cố! Lâm Như Tuệ, tôi nói cho bà biết, Vương Ngư tôi đây đúng là nghiện bạc, cũng quả thực là có thiếu tiền, nhưng chuyện thiếu đạo đức như bắt cóc này, Vương Ngư tôi không thể làm được!”

“Nếu bà nghi ngờ tôi, bây giờ bà có thể đi báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt tôi.”

“Tút… tút…”

Vương Ngư lập tức cúp máy.

Lâm Như Tuệ không khỏi nhìn sang Trần Dật Thần, tức giận nói: “Phế vật, cậu còn gì để nói không? Nhược Y bị bắt cóc, chẳng liên quan gì đến Vương Ngư cả!”

“Tôi thấy mọi chuyện đều là tên phế vật mày tự biên tự diễn!” Lồng ngực Lâm Như Tuệ phập phồng lên xuống, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Trên thực tế, trong lòng bà ta nghiêng về việc Trần Dật Thần đã sai người bắt cóc Hạ Nhược Y, để chứng minh lời cậu ta nói một tiếng trước là đúng, từ đó cũng rửa sạch hiềm nghi ngoại tình của cậu ta.

Trần Dật Thần nhíu mày, không nói gì cả, không thể không nói, phản ứng của Vương Ngư vượt khỏi dự đoán của anh.

Theo như những tin tức mà Diệp Hải Đường cung cấp, Vương Ngư bắt cóc Hạ Nhược Y là để tống tiền, nếu đã là tống tiền, vậy Lâm Như Tuệ gọi điện thoại cho ông ta, ông ta chắc hẳn sẽ phải quang minh chính đại thừa nhận, sau đó mới có thể đòi tiền Lâm Như Tuệ.

Không ngờ ông ta lại phủ nhận, còn nói không hề biết gì về chuyện này.

Là thật sự không biết, hay chỉ là giả vờ?

Trần Dật Thần cảm thấy, mọi chuyện bắt đầu trở nên khó hiểu rồi.

Qua miêu tả của A Hào, dễ thấy, người cướp két sắt của Hàn Long và người bắt cóc Hạ Nhược Y là cùng một nhóm người.

Trong nhóm người này, có một người luyện Minh Kình kì giữa, còn có một người phụ nữ luyện võ đến cả A Hào cũng không thể nhìn ra cấp độ.

Thật sự, sức lực đó, có thể quét sạch hầu hết các thế lực hàng đầu của Thương Châu.

Vương Ngư chỉ là một kẻ nghiện bài bạc, sao ông ta có thể liên quan đến một sức mạnh như vậy được?

Nếu như ông ta thật sự có liên quan, vậy ông ta còn cần để ý đến chút tiền của Lâm Như Tuệ sao?

“Nếu không phải Vương Ngư, vậy thì là ai chứ?” Trần Dật Thần có chút sốt ruột, người mà anh đắc tội, nói nhiều không nhiều, mà nói ít cũng không hề ít.

Những gia tộc nhỏ hạng hai ở Thương Châu, còn có cả Kim Lăng, nhà họ Bạch, nhà họ Đỗ, thậm chí cả nhà họ Đặng ở Nam Ninh, đều có thể ra tay với Hạ Nhược Y.

Còn có cả nhà họ Trần!

Trần Dật Thần chợt bừng tỉnh, nhà họ Trần cũng có thể!

Hơn nữa khả năng do nhà họ Trần làm là lớn nhất, bởi vì ngoại trừ nhà họ Trần, những nhà khác khó mà có thể làm lớn đến mức như vậy.

Nếu như là nhà họ Trần, bọn họ bắt cóc Hạ Nhược Y là được rồi, sao còn cướp cả két sắt của Hàn Long?

Sao lại phải làm thêm chuyện này nữa?

Hay là để che giấu?

Có lẽ là do quá quan tâm đến Hạ Nhược Y, nên lúc này Trần Dật Thần nghĩ rất nhiều.

Nghĩ càng nhiều, sẽ cảm thấy càng phức tạp.

Đúng với câu nói này, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.

Trần Dật Thần thở dài một hơi, rồi lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Bà gọi lại cho Vương Ngư một lần nữa, hỏi rõ xem ông ta đang ở đâu.” Trần Dật Thần nói, muốn kiểm tra xem Vương Ngư có liên quan đến chuyện này không rất đơn giản, chỉ cần tìm được ông ta là được.

“Phế vật, mày còn giả vờ cái gì nữa? Vương Ngư đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ông ấy.” Lâm Như Tuệ có chút tức giận.

Trần Dật Thần lạnh mặt đi: “Đừng phí lời, tôi bảo gọi thì bà cứ gọi đi!”

“Mày…” Lâm Như Tuệ nghiến răng, hận không thể xé nát Trần Dật Thần ra, nhưng lúc này bà ta không dám làm gì Trần Dật Thần cả, đành phải lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Ngư một lần nữa.