Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 331: Chịu tiếng xấu



“Nhưng bây giờ ta về, hai lão cẩu kia tất nhiên sẽ có đề phòng, trước đó bọn họ đều đã biết khoảng cách của ta với Hóa Kình sơ kỳ chỉ còn một bước!” Lão tam Hoàng hơi lúng túng một chút, sau khi trừ tận gốc hỏa độc, nhiều nhất hai đến ba ngày, ông ta sẽ có thể đột phá đến Hóa Kình sơ kỳ, nếu như về Malaysia, Lỗ Đông Hùng và Tạp Tán chắc chắn sẽ đề phòng, đến lúc đó ông ta muốn giết hai người bọn họ cũng cực kỳ khó khăn.

“Vậy thì đừng về, dẫn bọn họ tới đây!” Trần Dật Thần nhả ra một vòng khói, thản nhiên nói.

“Dẫn tới đây?” Hai mắt Lão tam Hoàng sáng lên: “Đây là một cách hay, nhưng dẫn đến thế nào mới là vấn đề…”

Trần Dật Thần liếc mắt, vấn đề thế này mà cũng cần suy nghĩ?

Trần Dật Thần đang chuẩn bị giúp Lão tam Hoàng nghĩ kế thì lúc này điện thoại di động lại đổ chuông, là Hạ Trấn Quốc.

Vừa ấn nút nghe máy, giọng nói vô cùng lo lắng của Hạ Trấn Quốc đã vang lên: “Trần Dật Thần, bây giờ con đang ở đâu?”

“Con đang ở bệnh viện, sao thế, ba?”

“Haizzz, vợ của người đồng đội cũ của ba vừa mới gọi điện thoại đến cho ba, nói khối ngọc con trả lại cho bà ta là đồ giả!” Hạ Trấn Quốc nặng nề thở dài, ông ta vừa về nhà đã nhận được điện thoại của Bành Diễm Phương, trong điện thoại, Bành Diễm Phương gần như mắng hết tất cả những lời khó nghe.

“Giả?” Trong mắt Trần Dật Thần xẹt qua một tia lạnh lẽo, sau khi anh nhận được khối ngọc kia từ trong tay Hạ Trấn Quốc, cũng chưa hề rời khỏi người, sao có thể là giả?

“Đúng, vợ của người đồng đội cũ của ba nói, chẳng những ngọc là giả, hơn nữa con còn tát con trai bà ta hai cái, uy hiếp con trai bà ta lấy ra bốn trăm năm mươi triệu!”

Sắc mặt Trần Dật Thần hoàn toàn lạnh lẽo: “Ba, những lời này ba tin không?”

“Đương nhiên là ba không tin!” Hạ Trấn Quốc không cần suy nghĩ liền nói: “Cách làm người của con, ba hiểu rất rõ, chỉ là một miếng ngọc, cho dù tặng không cho con thì con cũng không cần, sao lại có thể tìm hắn ta lấy bốn trăm năm mươi triệu chứ?”

“Ba, miếng ngọc đấy không thể nào là giả…” Trần Dật Thần kể lại toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối một lượt, nghe thấy cuối cùng Vương Đức Phát chỉ bằng lòng chi ba triệu để chuộc miếng ngọc, lúc này Hạ Trấn Quốc liền tức giận chửi ầm lên: “Tên tiểu nghiệt súc kia thật sự nói như vậy sao?”

“Tức chết ba rồi! Tức chết ba rồi!”

“Hắn ta coi Hạ Trấn Quốc này là cái gì rồi?”

“Quản gia sao?!”

“Có phải hắn ta tưởng rằng Hạ Trấn Quốc ta thiếu mấy đồng tiền bẩn kia không?”

“Ba, ba đừng nóng giận, tiền của hắn ta, con không lấy một xu nào!” Trần Dật Thần trầm giọng nói, anh biết rõ, Hạ Trấn Quốc cũng không thiếu tiền, sở dĩ muốn đem miếng ngọc đó cho người đồng đội cũ cũng là vì miếng ngọc kia là bảo vật gia truyền của người đồng đội cũ, ông hoàn toàn không nghĩ đến việc đòi tiền từ chỗ của người đồng đội cũ đó.

Nhưng không cần tiền là một chuyện, thái độ của nhà họ Vương lại là một chuyện khác.

Nếu Vương Đức Phát nói hiện tại nhà họ Vương kinh tế khó khăn, trong tay không có tiền, miếng ngọc này Trần Dật Thần có thể tặng không cho ông ta!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Vương Đức Phát không biết sống chết, lấy ra ba triệu làm nhục Trần Dật Thần, làm nhục Hạ Trấn Quốc.

Điều này làm sao Trần Dật Thần có thể nhịn được.

“Không lấy được, không lấy được, số tiền này ta không thể cầm.” Hạ Trấn Quốc hít sâu một hơi và nói.

“Tiền ba không cầm, nhưng nỗi oan ức này, ba cũng không thể gánh được! Ba sẽ gọi điện thoại cho Bành Diễm Phương, giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, ngoài ra, ba muốn bà ta phải hỏi đứa con trai bảo bối của mình một chút, xem rốt cuộc đã làm gì không thể để lộ ra ngoài?”

“Ba, ba cảm thấy Bành Diễm Phương sẽ tin tưởng lời nói của ba sao?” Trần Dật Thần thở dài hỏi.

Từ nhừng lời nói của Hạ Trấn Quốc, không khó để biết được rằng Bành Diễm Phương là loại người điển hình không biết đúng sai, lúc này, Hạ Trấn Quốc gọi điện thoại tới, Bành Diễm Phương chẳng những không tin tưởng, ngược lại sẽ cảm thấy Hạ Trấn Quốc đang vu khống.

Giọng điệu của Hạ Trấn Quốc ngưng lại, hoàn toàn chính xác, Bành Diễm Phương căn bản sẽ không tin tưởng ông ta, dù sao một bên là con đẻ của mình, còn bên kia lại chỉ là hai kẻ người ngoài.

“Ba, ba đừng gọi điện thoại vào lúc này, ba nói cho con biết địa chỉ của người bạn cũ kia, con đến nhà ông ta xem có thể làm rõ chuyện này không.” Trần Dật Thần trầm giọng nói, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sau khi anh rời đi, Vương Đức Phát đã nói với Bành Diễm Phương rằng ông ta muốn bốn trăm năm mươi triệu, hơn nữa còn bán miếng học đi và mua lại một thứ đồ giả về.

Loại chuyện thế này, chỉ dựa vào vài câu nói trên điện thoại thì không thể nói rõ được, chỉ có đối chất với nhau mới có thể có khả năng làm rõ.

Ở bên kia, Hạ Trấn Quốc thở dài: “Trần Dật Thần, ý của con ba đã hiểu. Nhưng người phụ nữ Bành Diễm Phương kia, bà ta không dễ chọc, làm người ngang ngược càn rỡ không nói, hơn nữa còn cực kì bao che khuyết điểm, nếu con đến nhà bà ta, tất nhiên bà ta sẽ nghĩ ra đủ cách để gây khó dễ cho con…”

“Ba, việc do người làm.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói: “Không thể bởi bà ta làm khó con mà con không đến nhà bà ta nữa, nếu không đến nhà bọn họ, chuyện này mãi mãi không thể nào giải thích rõ ràng!”

Chính Trần Dật Thần cũng không ngại mang nỗi oan này, nhưng anh lại không muốn Hạ Trấn Quốc bị người khác nói xấu.

“Vậy… Được.” Hạ Trấn Quốc dừng một chút, cuối cùng vẫn đồng ý theo yêu cầu của Trần Dật Thần.

“Trần Dật Thần, con đến nhà bọn họ, nhất định phải tìm người đồng đội cũ kia của ba trước, để ông ta chủ trì công đạo.”

“Nhân cách của người đồng đội cũ kia của ba, ba vẫn hiểu rõ một chút, có lẽ ông ta không liên quan gì đến chuyện này, tất cả đều là Bành Diễm Phương và con trai bà ta giở trò quỷ ở đó!”

Hạ Trấn Quốc nói.

“Ba, con biết rồi!” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu.

“Còn nữa, sau khi đến đó, có thể nói lý thì nói, nếu không thể nói lý, con hãy nuốt cơn giận này xuống, trực tiếp trở về.”

“Tuyệt đối đừng ra tay với người ta, nhà mẹ đẻ của Bành Diễm Phương rất có thế lực ở Trung Hải, nếu con ra tay, cho dù là người đồng đội cũ kia của ba cũng không bảo vệ được con!” Hạ Trấn Quốc lại dặn dò một câu, tính cách của Trần Dật Thần hiện tại ông ta vẫn hiểu rõ chút ít, một lời không hợp thì sẽ động thủ.

Nếu là ở Thương Châu, động thủ thì thôi, dù sao ở Thương Chậu, Trần Dật Thần vẫn có mấy phần thế lực.

Nhưng Trung Hải không thể so sánh với Thương Châu, nơi đó ngọa hổ tàng long, hào môn san sát, tùy tiện đập một viên gạch xuống, có lẽ sẽ chọc phải mấy thứ khó lường tồn tại.

“Ba, ba yên tâm, con sẽ kiềm chế.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt, con đi qua đi, nhà bà ta ở chung cư Quốc tế Cẩm Tú…”

Hạ Trấn Quốc nói một địa chỉ, sau khi nói xong, lại dặn dò vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

“Có phiền phức?” Lão Hoàng nhướn mi.

“Việc nhỏ, tự tôi có thể xử lý.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng.

“Được, vậy chúng tôi đi đến khách sạn chờ cậu, cậu xong việc thì hãy đến thẳng khách sạn!” Lão tam Hoàng ném tàn thuốc xuống đất, bước lên và nói.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Dật Thần trực tiếp đón một chiếc xe taxi Jetta, chạy tới Quốc tế Cẩm Tú.

Trên đường đi, Trần Dật Thần lên mạng điều tra thông tin một chút, lúc này mới phát hiện, Quốc tế Cẩm Tú là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng ở Trugn Hải, mỗi một mét vuông ở trong đó giá khoảng năm trăm bốn mươi triệu đồng, một căn biệt thự tính thế nào cũng phải có giá khoảng một trăm năm mươi đến một trăm tám mươi tỉ.

Có thể sống ở một nơi như vậy, có thể thấy rằng nhà họ Vương giàu có đến mức nào.