Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 352: Lùi một bước để tiến hai bước



“Ý anh là gì?”

Mí mắt Lý Thế Bình giật giật, dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt anh ta đầy khó tin: “Không phải anh định nói anh đã có được danh sách thuốc chống ung thư của bệnh viện Đông Đình rồi đấy chứ?”

“Không được à?” Trần Dật Thần lại cười khẩy.

Lý Thế Bình đột nhiên vô cùng tức giận: “Tao nói này Trần Dật Thần, con mẹ nó, mày có biết mình đang nói gì không?!”

“Đó là bệnh viện Đông Đình chứ không phải hiệu thuốc nhỏ bên ngoài! Tao đích thân ra mặt mà còn không đàm phán để lấy được đơn thuốc của họ, mày thì hay rồi, đi chưa đến một tiếng đã về nói với tao rằng mày đã đàn phám được?”

“Mày đang nằm mơ đấy à?”

“Anh Lý, chắc chắn tên phế vật này đang nằm mơ rồi, với loại người đẳng cấp như chúng nó chạy tới bệnh viện Đông Đình, người phụ trách bộ phận thu mua còn chẳng thèm liếc nhìn một lần chứ nói gì bàn chuyện hợp tác? Sao có thể chứ?”

“Nếu hai người họ có được danh sách, tôi sẽ nhảy từ đây xuống.” Dương Khuê châm chọc.

“Kẻ mới tới Trần Dật Thần này năng lực không lớn nhưng khẩu khí lại không nhỏ nha.”

“Đúng thế, khoác lác tới tận trời, lại còn nói đã lấy được danh sách đơn thuốc của bệnh viện Đông Đình nữa. Sao anh không nói bệnh viện Đông Đình là của nhà anh luôn đi?!”

Các nhân viên trong bộ phận bán hàng buông lời chế nhạo, Trần Dật Thần thật sự đã coi bọn họ như kẻ ngốc mà lừa gạt. Bệnh viện Đông Đình là một bức tường sắt, hầu hết mọi nhân viên trong bộ phận bán hàng đến bệnh viện này đều gặp khó khăn, nản lòng, không ai biết rõ hơn họ muốn bàn chuyện hợp tác với bệnh viện Đông Đình khó khăn nhường nào.

Nhưng Trần Dật Thần và Lý Lạc đi chưa đến một tiếng đã về, còn có gan nói đã đàn phám được với bệnh viện Đông Đình, định lừa ai chứ?

“Mọi người đều không tin?” Trần Dật Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn mọi người một lượt, khoé miệng hiện lên ý cười mỉa mai.

“Không tin!”

“Có kẻ ngốc mới tin!”

“Đúng thế, đầu bị úng Malaysiaới tin, nếu anh có thể đàm phán được thì chẳng phải đám người chúng tôi đều trở thành rác rưởi vô dụng sao?”

Trần Dật Thần lắc đầu cười, lấy hợp đồng trong túi tài liệu ra đưa tới trước mặt mọi người, anh nhẹ giọng nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”

“Chẳng phải chỉ là vài tờ giấy rách sao? Cần gì phải xem nữa, mày coi bọn tao mù à?” Dương Khuê cười nhạo cầm lấy hợp đồng trong tay Trần Dật Thần, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, sau đó vẻ mặt anh ta lập tức cứng đờ.

“Sao thế?” Thấy Dương Khuê im lặng, lòng Lý Thế Bình lập tức chùng xuống.

“Giám… giám đốc Lý, bên A trong hợp đồng này là… là bệnh viện Đông Đình…” Dương Khuê nuốt nước bọt, giọng nói hơi run rẩy.

“Không thể nào!” Sắc mặt Lý Thế Bình đột nhiên trầm xuống, sau đó anh ta giật lấy hợp đồng trong tay Dương Khuê, nhìn chằm chằm.

Vài giây sau, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi, trong vẻ khó coi đó còn xen lẫn chút kinh ngạc, không thể tin được.

Bên A trên hợp đồng đúng là bệnh viện Đông Đình!

Không chỉ có chữ ký của người phụ trách mà còn được đóng dấu!

“Không phải hai người đã đàm phán hợp đồng được với bệnh viện Đông Đình rồi chứ?”

Những nhân viên khác đều thấy sắc mặt Dương Khuê và Lý Thế Bình thay đổi, nếu hợp đồng có vấn đề gì thì hai người đã lên cơn từ lâu rồi, sao còn chờ đến bây giờ.

“Ai đã đàm phán hợp đồng này giúp hai người?!” Lý Thế Bình chợt ngẩng đầu lên rồi nghiêm nghị hỏi.

Lời của anh ta cũng khiến cả văn phòng trong phút chốc chìm vào im lặng.

Thật!

Là thật!

Hợp đồng là thật!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vẻ mặt cực kỳ khó tin, những lời này của Lý Thế Bình đã chứng minh rằng hợp đồng là thật.

Thật sự hợp tác được với bệnh viện Đông Đình!

“Giám đốc Lý, anh nói thế là có ý gì?!” Lý Lạc phẫn nộ nắm chặt tay, anh và Trần Dật Thần đàm phán được mối làm ăn lớn cho y dược Khang Mỹ, thế mà Lý Thế Bình lại không coi họ là công thần, ngược lại còn chất vấn họ.

“Anh nói xem tôi có ý gì?” Vẻ mặt Lý Thế Bình âm trầm như nước.

“Hai tên vô dụng các người có cấp bậc thế nào, trong lòng hai người tự rõ, huống chi là hợp tác với bệnh viện Đông Đình, nếu như không có người dẫn đường thì có khi hai người còn chẳng được nhìn thấy người phụ trách bệnh viện!”

“Cho nên chắc chắn bản hợp đồng này không phải do hai người đàm phán được!” Lý Thế Bình nghiêm nghị hét lên, dù thế nào anh ta cũng sẽ không thừa nhận bản hợp đồng này là do Trần Dật Thần và Lý Lạc đàm phán được.

Anh ta không cho phép mình bị hai tên phế vật vô dụng này vả mặt!

“Không phải chúng tôi thì chẳng nhẽ là anh?!” Trần Dật Thần đột nhiên cười chế nhạo, anh đã sớm đoán được phản ứng này của Lý Thế Bình.

Bị Trần Dật Thần nói như vậy, sắc mặt Lý Thế Bình càng trở nên khó coi hơn.

“Dù sao tôi cũng không quan tâm, chắc chắn bản hợp đồng này do hai người đàm phán được bằng thủ đoạn đáng xấu hổ nào đó.” Lý Thế Bình bắt đầu giở trò vô lại.

“Thủ đoạn đáng xấu hổ?” Trần Dật Thần cười khẩy.

“Được, được lắm!”

“Lý Lạc, gọi điện cho người phụ trách bệnh viện Đông Đình, nói với bọn họ y dược Khang Mỹ không công nhận bản hợp đồng mà chúng ta đã ký, yêu cầu họ huỷ bỏ hợp tác ngay lập tức!”

Vẻ mặt Lý Lạc vui mừng, gật đầu liên tục, chiêu này của Trần Dật Thần gọi là lùi một bước để tiến hai bước đây mà.

Lý Thế Bình không công nhận hợp đồng thì Trần Dật Thần hoàn toàn có thể yêu cầu bệnh viện Đông Đình huỷ bỏ hợp tác, nhưng một khi huỷ bỏ hợp tác thì Lý Thế Bình cũng chẳng giữ được chức giám đốc này nữa, dù sao vì anh ta mới khiến y dược Khang Mỹ đánh mất khách hàng lớn như bệnh viện Đông Đình.

“Không được gọi!”

Quả nhiên Lý Lạc còn chưa lấy điện thoại ra, Lý Thế Bình đã thay đổi sắc mặt rồi ngăn lại, một khi huỷ bỏ hợp tác với bệnh viện Đông Đình thì chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ không giấu được ban lãnh đạo. Đến lúc đó, ban lãnh đạo công ty chỉ cần thăm dò một chút là sẽ biết vì anh ta mà bệnh viện Đông Đình mới huỷ bỏ hợp tác.

Anh ta không gánh nổi trách nhiệm này!

“Anh nói không gọi là chúng tôi không được gọi à?” Trần Dật Thần cười chế giễu, anh nhìn Lý Lạc với vẻ mặt lạnh lùng: “Gọi!”

“Vâng anh Thần!” Lý Lạc gật đầu thật mạnh, bây giờ anh cực kỳ nghe lời Trần Dật Thần, nhất là sau khi được thấy thủ đoạn của Trần Dật Thần, anh lại càng phục sát đất.

Cho nên Trần Dật Thần bảo anh làm gì, anh sẽ không chút do dự làm ngay.

Lý Thế Bình thấy Lý Nhậc thật sự gọi cho người phụ trách bệnh viện Đông Đình thì lập tức hoảng sợ, bắt đầu cầu xin Trần Dật Thần tha thứ: “Trần Dật Thần, đừng gọi! Tôi xin anh đừng gọi!”

“Mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty, có chuyện gì từ từ thương lượng.”

“Nếu anh gọi thì không chỉ tôi bị liên luỵ mà hoa hồng của anh và Lý Lạc cũng sẽ mất theo…”

Lý Thế Bình thuyết phục hết nước hết cái, giọng điệu hiếm khi thấp hèn đến thế.

Trông anh ta thế này, các nhân viên công ty đều ngẩn người.

Đây có phải là Lý Thế Bình kiêu ngạo, vênh váo tự đắc ban đầu không? Sao bây giờ anh ta lại thấp hèn thế này?

“Bây giờ nhớ ra mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty rồi à?” Trần Dật Thần chế nhạo một câu, thật ra trong điện thoại Lý Lạc không hề có số của người phụ trách bệnh viện Đông Đình, anh và Lý Lạc chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Trên đường đến đây, anh đã đoán được Lý Thế Bình sẽ giở trò vô lại nên đã cùng Lý Lạc lập nên kế hoạch này.

Nếu Lý Thế Bình nhận thua thì anh sẽ tha cho anh ta một lần.

Nhưng nếu anh ta nhất quyết muốn chết thì anh cũng quyết không mềm lòng!