Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 390: Gặp lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Không thể nào! Chưa từng nghe qua Bạch Văn Lịch thích ai cả.”

“MC cũng đã nói thể rồi, sao lại không thể được?”

“Ôi đệt, cô gái nào may mắn đến thế, lại được Bạch Văn Lịch thích?”

Các cô gái dưới sân khấu rối rít bàn tán với nhau, Bạch Văn Lịch chính là hot boy của đại học Trung Hải, gia thế giàu có, chơi bóng rổ giỏi, đẹp trai, còn từng đạt được huy chương bạc cấp quốc tế về diễn tấu dương cầm, có thể tưởng tượng được một người gần như không hề có khuyết điểm như thế này sẽ có bao nhiêu cô gái yêu thích.

“Mọi người đoán không sai, hôm nay đại tài tử của chúng ta muốn mượn để tỏ tình với cô gái mà anh thích.” Nữ MC cười tủm tỉm nói, thật ra vốn không có đoạn giới thiệu này, nhưng lúc nãy ở dưới cánh gà, Bạch Văn Lịch đột nhiên tìm cô, bảo cô thêm đoạn giới thiệu này vào.

MC đương nhiên không có lý do gì để từ chối yêu cầu này cả, dù sao bây giờ đã là đại học chứ không phải cấp ba, lãnh đạo nhà trường cũng không thể quản lý được.

“Là ai?!”

“Nữ chính là ai thế?!”

MC vừa mới nói xong, xung quanh lại nỏ tung, thậm chí còn có không ít cô gái lập tức kích động đứng bật dậy, không ngờ Bạch Văn Lịch đã thích một cô gái nào đó, đây là tin chấn động nhất trong đại học Trung Hải năm nay.

Moi người rối rít kêu to, muốn MC báo tên cô gái kia ra.

Nhưng MC lại cười lắc đầu: “Tạm thời xin được phép giữ bí mật cái tên của cô gái may mắn kia, chờ đại tài tử của chúng ta diễn tấu xong rồi, anh sẽ đích thân nói cho mọi người biết.”

Nói xong những lời này, MC từ từ bước xuống sân khấu, nhưng bí mật mà cô giữ lại, làm cho trong lòng mọi người ở đây đều xoắn xuýt.

“Tiêu rồi, nam thần của tôi đã thích cô gái nào đó, tôi thất tình rồi, hu hu.”

“Sao lại đột ngột như thế, lúc trước rõ ràng không có tin tức gì cả.”

“Tôi chỉ muốn biết cô gái may mắn kia là ai? Dựa vào đâu mà cô ta được Bạch Văn Lịch thích chứ?”

Có không ít cô gái yêu thầm Bạch Văn Lịch bắt đầu khóc lóc kể lể, cũng có không ít tức giận hỏi thăm tên họ của cô gái sắp sửa được Bạch Văn Lịch tỏ tình.

Trong đám đông, mặt Trần Dật Thần lạnh đến đáng sợ.

Cuối cùng anh cũng đã hiểu, vì sao trước khi đi Bạch Văn Lịch còn muốn nói một câu không đầu không đuôi như thế, thì ra là định cho anh một bài học.

MC xuống sân khấu không được bao lâu, Bạch Văn Lịch từ từ bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi xuống, anh mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, giống hệt như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“A!!! Tôi chết rồi!”

“Nam thần của tôi đẹp trai quá!”

“Nam thần em yêu anh!”

Xung quanh lại vang lên tiếng hét chói tai, không ít cô gái hưng phấn đến muốn ngất đi, cứ như gặp được siêu sao ảnh đế nào vậy.

Thấy tình cảnh long trọng thế này, Bạch Văn Lịch vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười hoàn mỹ.

Vô cùng phong độ khom lưng chào mọi người, Bạch Văn Lịch ngồi xuống ghế, bắt đầu biểu diễn.

Ưu nhã, thong dong, từ tốn.

Mỗi một nốt nhạc đều được anh đàn ra với cảm giác đầy say đắm.

Xung quanh như si như say.

Vài phút sau, Bạch Văn Lịch thong dong đứng dậy, lại khom người chào mọi người, kết thúc buổi diễn tấu này.

Xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài mãi không dứt.

Ngay cả những chuyên gia ngồi trên hàng ghế khách quý cũng giơ ngón cái, châu đầu ghé tai khen ngợi Bạch Văn Lịch.

Thấy bầu không khí đã được nhuộm đẫm thích hợp, Bạch Văn Lịch cười cầm lấy microphone, tằng hắng rồi lớn giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Bạch Văn Lịch, sinh viên lớp một khóa mười ba của chuyên ngành quản lý.”

Ba chữ Bạch Văn Lịch vừa mới thốt ra, xung quanh lại vang lên tiếng thét chói tai lần nữa.

Bạch Văn Lịch cười nhạt, ra hiệu tay, đè tiếng hét chói tai xuống.

“Chắc mọi người cũng đã biết được hôm nay tôi diễn tấu khúc là có mục đích gì rồi.”

“Đúng vậy, tôi thích một cô gái.”

Nghe Bạch Văn Lịch thừa nhận, bên dưới lại vàng lên một loạt tiếng kêu tan nát cõi lòng.

“Cô ấy rất đẹp, rất xinh đẹp, tôi sống hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như cô ấy, nếu dùng một câu để miêu tả thì chính là, chỉ có trên bầu trời mới có người như cô ấy, dưới phàm trần nào có mấy ai.”

Chỉ có trên bầu trời mới có người như cô ấy, dưới phàm trần nào có mấy ai.

Lời này do Bạch Văn Lịch nói ra, có thể nói là lời đánh giá cao nhất dành cho một cô gái.

“Tôi là một người bình thường, tôi tham tiền, cũng tham cái đẹp, cho nên ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy rồi.”

“Lâm Ngọc Nhi! Hẹn hò cùng tôi được không?!”

Bạch Văn Lịch đột nhiên cầm microphone, quay về phía cánh gà nói ra những lời này.

Xung quanh lập tức yên lặng.

Lâm Ngọc Nhi?

Cô gái mà Bạch Văn Lịch thích tên là Lâm Ngọc Nhi?

Lâm Ngọc Nhi là ai?!

Sao trước giờ chưa từng nghe nói qua cái tên này?

Rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu, trừ một số ít sinh viên học cùng chuyên ngành, cùng lớp với Lâm Ngọc Nhi.

Dù sao Lâm Ngọc Nhi cũng vừa mới đến trường không bao lâu, tuy vô cùng sinh đẹp, nhưng lại không quá nổi tiếng trong đại học Trung Hải, chỉ mới nổi trong một phạm vi giới hạn mà thôi.

Cho nên Bạch Văn Lịch đột nhiên nói ra, không ít người trong hội trường đều ngẩn ra.

Thật ra, không chỉ có không ít người trong hội trường ngẩn ra.

Không ít nhân viên biểu diễn đang chuẩn bị lê sân khấu ở phía sau cánh gà cũng đờ ra đó, lúc trước mọi người cũng nhìn thấy cảnh Bạch Văn Lịch chủ động chào hỏi với Lâm Ngọc Nhi, bọn họ cũng biết Bạch Văn Lịch thích Lâm Ngọc Nhi, nhưng bọn họ không ngờ được là Bạch Văn Lịch lại điên cuồng đến thế, lại tỏ tình với Lâm Ngọc Nhi trước mặt toàn thể sinh viên và giảng viên như thế này!

Trong khoảng khắc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Ngọc Nhi, có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen ghét…