Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 393: Đấu văn đấu võ



Trần Dật Thần không để ý đến Bạch Văn Lịch, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Nhi, mỉm cười hỏi: “Cô có thích anh ta không?”

“Không thích.” Lâm Ngọc Nhi trả lời không chút do dự, gần như là buột miệng thốt ra.

“Được.” Trần Dật Thần gật đầu nhẹ, sau đó lại dời mắt nhìn về phía Bạch Văn Lịch: “Nghe chưa, Ngọc Nhi không thích anh.”

“Nghe được, rồi sao?” Mặt Bạch Văn Lịch hơi tối tăm, bị Lâm Ngọc Nhi từ chối liên tục như thế này làm một người tự xưng là con cưng của trời như anh không thể chấp nhận nổi.

“Sau đó…”

Trần Dật Thần hơi mỉm cười: “Sau đó anh có thể biến đi rồi.”

“Ngọc Nhi không thích anh, anh mặt dày mày dạn ở đây, còn có gì thú vị nữa.”

Mặt dày mày dạn?!

Bốn chữ nhẹ nhàng bang quơ này lại vả mặt Bạch Văn Lịch bôm bốp lần nữa, Bạch Văn Lịch cảm thấy lúc này mặt của anh nóng ran đau đớn.

Nhưng anh vẫn cố kềm chế cơn tức giận trong lòng ngực, trầm giọng nói: “Muốn tôi biến sao? Cũng được thôi! Dùng thực lực ra để nói chuyện, nếu anh có đủ thực lực để tôi biến, tôi sẽ lập tức biến đi ngay!”

“Thực lực thế nào mới có thể làm anh biến đi?” Trần Dật Thần cười nhạt.

“Thực lực đủ thuyết phục được tôi!” Bạch Văn Lịch cười lạnh “Lúc trước tôi đã nói, nếu anh là đàn ông thì đường đương chính chính đấu một trận với tôi, nếu anh thua thì chủ động chia tay với Ngọc Nhi…”

“Được.” Không đợi Bạch Văn Lịch nói xong, Trần Dật Thần đã đồng ý một cách dử khoát

Đầu tiên Bạch Văn Lịch hơi sửng sốt, sau đó lại mừng như điên, anh không ngờ Trần Dật Thần lại ám đồng ý thật, lại còn đồng ý một cách dứt khoát như thế.

“Anh chắc chứ? Nếu anh thua anh nhất định phải chia tay với Ngọc Nhi…”

“Chắc chắn, muốn đấu văn hay đấu võ, anh nói đi, cho dù là đấu văn hay đấu võ thì tôi đều chấp nhận.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói, đối phó với loại con ông cháu cha kiêu ngạo như Bạch Văn Lịch, cách tốt nhất chính là dùng thực lực tuyệt đối dạy dỗ anh ngoan ngoãn.

“Anh đều chấp nhận? Anh lấy cái gì mà đấu chứ?” Bạch Văn Lịch khinh thường cười khẩy, tên ngu ngốc Trần Dật Thần này thật sự tưởng bản thân ghê gớm lắm sao, một tên nghèo hèn vô dụng lái chiếc Santana second hand, lấy cái gì để so với một người thừa kế gia tộc vài chục nghìn tỷ như anh chứ.

“Anh không cần quan tâm tôi dùng cái gì để đấu, anh chỉ cần nói là đấu văn hay đấu võ là được.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.

“Đấu văn đi, không cần phải đấu võ, tôi sợ sẽ không khống chế được bản thân đánh chết anh, hôm nay là một ngày vui như vậy, không thể đổ máu được.” Bạch Văn Lịch ngạo nghễ nó, anh vốn định dùng cách đấu võ, đánh Trần Dật Thần một trận ra trò ngay trên sân khấu này, cho Trần Dật Thần một bài học suốt đời khó quên, nhưng làm thế này sẽ có ảnh hưởng xấu đến đại học Trung Hải, sẽ làm các lãnh đạo của phía nhà trường khó chịu về anh.

“Trùng hợp thật, tôi cũng nghĩ thế đấy.” Trần Dật Thần nhướng mày nói, không thể không nói, Bạch Văn Lịch khá may mắn, nếu anh lựa chọn đấu võ thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội rat ay rồi.

“Anh cũng nghĩ thế sao?” Bạch Văn Lịch cười nhạo, tên vô dụng Trần Dật Thần này dám mạnh miệng như thế, không sợ sẽ bị lẹo lưỡi sao?

“Đúng vậy.” Trần Dật Thần vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Được, được lắm!”

“Nếu anh đã muốn đấu văn, vậy tôi đấu văn với anh.”

“Nhưng trước khi thi đấu, tôi muốn nói cho anh trước, mấy thứ cầm kỳ thư họa này là tài nghệ mà rất nhiều người có lẽ cả đời này cũng không tiếp xúc được, lúc tôi bảy tuổi cũng đã có trình độ đạt tiêu chuẩn.

“Anh cũng đã thấy buổi diễn tấu dương cầm trên sân khấu khi nãy của tôi, trình độ của tôi tuy không nói là đứng đầu thế giới, nhưng nếu muốn lấy quán quân của một cuộc thi cấp thành phố vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Cho nên, không phải tôi khinh thường anh, đấu văn cùng tôi thì anh chẳng có cơ hội thắng nào cả!”

“Đấu võ có lẽ anh sẽ còn được một chút phần thắng…”

“Sao anh nói nhảm nhiều thế, có thi hay không?” Không đợi Bạch Văn Lịch nói xong, Trần Dật Thần đã nhíu mày ngắt ngang, lúc nãy anh cũng đã nghe Bạch Văn Lịch biểu diễn rồi, tuy trình độ cao hơn phần lớn người thường, nhưng nếu so với các nghệ sĩ chuyên nghiệp thì chẳng là cái gì cả, cũng không biết Bạch Văn Lịch lấy tự tin từ đâu ra nữa.

“Anh…” Bạch Văn Lịch nổi giận, sau đó trừng mắt hung dữ nhìn Trần Dật Thần: “Nếu anh đã muốn thua cuộc đến thế, vậy thì thi đấu đi.”

“Đừng nói là tôi chưa cho anh cơ hội, văn đấu muốn đấu cái gì thì anh lựa chọn đi, anh giỏi nhất cái gì, tôi sẽ đấu với anh cái đó.” Trong giọng điệu của Bạch Văn Lịch lộ ra cảm giác cực kỳ kiêu ngạo ngông cuồng, anh không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật đẹp, mà cách thắng đẹp nhất chính là để Trần Dật Thần dùng thứ mà anh ta am hiểu nhất, sau đó anh sẽ đánh bại Trần Dật Thần ở ngay lĩnh vực mà Trần Dật Thần am hiểu nhất.

“Đấu đàn đi, vừa lúc ở đây đang có đàn dương cầm.” Trần Dật Thần nhìn thoáng qua đàn dương cầm ở một bên, nói.

“Anh xác định muốn đấu đàn cùng tôi sao?!” Bạch Văn Lịch trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tên ngu ngốc Trần Dật Thần này đầu bị úng nước sao, không lẽ anh không nhìn ra được thứ mà anh ta giỏi nhất chính là dương cầm hay sao?

Lúc nãy anh ta đàn đã gây ra náo động lớn cỡ nào, không lẽ anh không thấy sao?

“Xác định.” Trần Dật Thần cười nhạt, Bạch Văn Lịch muốn vả mặt anh, sao anh lại không muốn vả mặt Bạch Văn Lịch chứ, không phải lúc nãy Bạch Văn Lịch đã dựa vào khúc để nổi bật trên sân khấu sao, vậy tôi sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đè ép nổi bật của anh ta xuống, cũng đạp anh ta xuống dưới lòng bàn chân.

“Được, được, được! Ha ha ha, tôi không ngờ anh lại không biết trời cao đất rộng đến thế này.” Bạch Văn Lịch vui sướng vô cùng, nói ba chữ được liên tục, Trần Dật Thần dám đấu đàn với anh, đây chính là dám chơi đao trước mặt Quan Công, dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban mà.

“Anh đàn khúc gì?” Bạch Văn Lịch hỏi, không đợi Trần Dật Thần nói chuyện, anh lại bổ sung: “Tôi nói trước, cho dù anh đàn khúc nào, tôi cũng sẽ đàn giống anh.”

“Chỉ có dùng cách này mới có thể sĩ nhục Trần Dật Thần một cách hoàn toàn, để Trần Dật Thần biết, tên vô dụng nghèo hèn và cao phú soái chênh lệch lớn đến cỡ nào.

Trần Dật Thần hơi mỉm cười: “”

“Cái gì?!”

“Anh muốn đàn?!

Trần Dật Thần vừa nói xong, Bạch Văn Lịch lại trợn tròn hai mắt, tên nghèo hèn vô dụng này rốt cuộc không biết sống chết đến cỡ nào chứ, đấu văn chọn đấu đàn thì thôi đi, bây giờ đến cả khúc diễn tấu để thi đấu cũng chọn giống anh, đúng là không biết chứ chết viết như thế nào sao?!

“Sao nào, có vấn đề gì sao?” Trần Dật Thần lạnh nhạt hỏi.

“Không có vấn đề, không có vấn đề gì hết, ha ha.” Bạch Văn Lịch cười ha ha, Trần Dật Thần là điển hình của tự rước lấy nhục, đàn ca khúc khác, có lẽ người không hiểu dương cầm cũng không phân biệt ra được giữa bọn họ chênh lệch lớn cỡ nào.

“Thanh niên thời nay đúng là không biết trời cao đất rộng gì cả.” Trên khu khách quý, Chu Khánh Phong rung đùi đắc ý, giọng điệu khinh thường, Trần Dật Thần đồng ý thi đấu với Bạch Văn Lịch đã làm ông cảm thấy rất kinh ngạc rồi, nhưng chuyện làm ông càng cảm thấy kinh ngạc hơn chính là bây giờ Trần Dật Thần lại muốn đàn khúc giống Bạch Văn Lịch, đây rõ ràng là lấy trứng chọi đá.

Không biêt trời cao đất dày sao?

Sở Thanh Từ cười mà không nói, nếu là người khác, có lẽ cô cũng có suy nghĩ giống như Chu Khánh Phong.

Nhưng người này là Trần Dật Thần.

Tuy chỉ gặp Trần Dật Thần một lần, nhưng với sự hiểu biết của cô về Trần Dật Thần, Trần Dật Thần không giống là loại người không biết trời cao đất dày.

Trừ thực lục võ thuật cao cường ra, chỉ sợ trình độ dương cầm của Trần Dật Thần cũng chẳng kém cỏi gì.