Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 403: Dượng hai?



“Dì hai, phó chủ tịch Vương của dì có thân phận gì cũng không liên quan đến cháu. Cháu hoàn toàn không muốn đi xem mắt với ông ta.” Hạ Nhược Y kiềm nén lửa giận trong lòng.

“Cái gì? Cháu hoàn toàn không muốn đi xem mắt với phó chủ tịch Vương?”

Lâm Quế nhướng mày, nhất thời lửa giận ngút trời: “Hạ Nhược Y, cháu thật sự đề cao bản thân quá đấy, một người phụ nữ từng ly dị như cháu, có đàn ông thích là tốt lắm rồi.”

“Phó chủ tịch Vương thích cháu, là phước tám đời nhà cháu, thế mà cháu lại không muốn đi xem mắt với ông ấy? Ai cho cháu tự tin để nói câu đó?”

“Việc ai cho cháu tự tin chẳng liên quan gì đến dì, dù sao thì cháu cũng nói rồi, bất luận thế nào, cháu cũng không đi xem mắt với phó chủ tịch Vương mà dì nói!” Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn Lâm Quế, nói xong, cô xoay người rời đi chẳng hề ngoảnh mặt lại.

Để Lâm Quế đứng đó tức đến dậm chân, rồi trút giận lên người Lâm Như Tuệ:

“Lâm Như Tuệ, bà dạy dỗ con gái kiểu gì vậy, bà nghe nó nói xem, đây là tiếng người à?”

“Bà đây vì làm mai phó chủ tịch Vương cho cô ta, mà dốc hết sức lực, cuối cùng phó chủ tịch Vương đã đồng ý gặp cô ta, thế mà cô không biết tốt xấu, có ai làm người như cô ta không?”

Lâm Như Tuệ cười ngượng ngùng, vội an ủi: “Chị Quế, chị đừng nóng, có lẽ trong lòng Nhược Y vẫn còn vương vấn tên vô dụng kia, nên rất chống đối chuyện xem mắt, đợi qua mấy ngày nữa, con bé quên thằng vô tích sự kia rồi, chắc chắn sẽ đồng ý đi xem mắt với phó chủ tịch Vương.”

“Vẫn còn vương vấn tên vô dụng kia?” Lâm Quế nhất thời bùng lửa giận.

“Tên vô tích sự đó có gì hay ho mà vương vấn! Phó chủ tịch Vương của tôi có chỗ nào thua kém cậu ta, muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền, một con rể giàu có như thế, nếu không phải tôi dốc hết sức lực cầu xin người ta, thì bà có đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được…”

“Đúng đúng đúng, chị Quế, chị nói chí phải, em thay mặt Nhược Y cảm ơn chị, nếu lần này phó chủ tịch Vương có thể vừa ý với Nhược Y, thì chắc chắn em sẽ thay con bé nhớ kỹ phần ân tình của chị Quế.”

“Hừ, vậy còn nghe được.” Lâm Quế bĩu môi nói: “Lâm Như Tuệ, tôi nói thật cho bà biết, bên phó chủ tịch Vương thì không cần nói nhiều nữa, ông ấy rất hài lòng với con gái bà, giờ bà chỉ cần làm một chuyện, để con gái bà đồng ý gặp mặt phó chủ tịch Vương là được.”

“Vâng, chị Quế, em sẽ về khuyên nhủ Nhược Y, để con bé đi gặp phó chủ tịch Vương.” Lâm Như Tuệ nói.

“Ừm, vậy thì tốt, Lâm Như Tuệ, lát nữa về bà hãy nói cho Hạ Nhược Y biết, có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho phó chủ tịch Vương, bọn họ xếp hàng từ sông Hoàng đến cửa cũng chưa chắc đã thông qua, nếu con bé không tích cực một chút, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ khó mà gặp được lần nữa.” Lâm Quế hừ lạnh.

“Vâng vâng vâng, chị Quế, chắc chắn em sẽ nói lại với Hạ Nhược Y.” Lâm Như Tuệ vội gật đầu, nhiệm vụ hàng đầu của bà trong chuyến đi Trung Hải lần này, là có thể khuyên nhủ Hạ Nhược Y gả cho phó chủ tịch Vương, như vậy nhà họ Hạ bọn họ mới xem như chân ướt chân ráo bước vào giới quyền thế.

“Nói lại? Bà nói lại là đủ à? Tôi muốn bà ngày mai dẫn con gái bà tới câu lạc bộ Hồng Diệp, để xem mắt với phó chủ tịch Vương.” Lâm Quế hơi khó chịu nói, bà đã đồng ý với phó chủ tịch Vương rằng, ngày mai sẽ dẫn Hạ Nhược Y tới câu lạc bộ Hồng Diệp để gặp mặt ông.

Nếu ngày mai phó chủ tịch Vương không gặp mặt Hạ Nhược Y, thì e rằng bà khỏi cần ngồi vào vị trí phó giám đốc đó nữa.

“Ngày mai?”

Nghe thấy thời gian này, Lâm Như Tuệ nhất thời hơi khó xử: “Chị Quế, chị có thể lùi lại mấy ngày không, tính khí con bé Nhược Y này rất ương bướng, em sợ sẽ không khuyên nhủ được nó trong khoảng thời gian ngắn, chí ít cũng phải đợi hai ba ngày.”

“Hai ba ngày? Bà nghĩ phó chủ tịch Vương của chúng tôi là ai, bà cảm thấy người ta có thể đợi người phụ nữ đã ly dị chồng như con bà hai ba ngày à, chỉ có ngày mai! Bà nhất định phải bảo con gái tới câu lạc bộ Hồng Diệp, nếu cô ta dám không tới, thì tôi sẽ khiến hai mẹ con bà cút khỏi Trung Hải!” Lâm Quế lạnh lùng nói, giọng điệu hơi uy hiếp.

Lâm Như Tuệ khẽ run lên, vội gật đầu đồng ý: “Chị Quế yên tâm, ngày mai em sẽ trói Nhược Y tới câu lạc bộ Hồng Diệp.”

“Tốt nhất là bà nên làm thế.” Lâm Quế hừ lạnh, nói xong, bà ta dẫn Đường Tâm Như vênh váo tự đắc rời đi.

Trên đường đi, Đường Tâm Như hơi khó hiểu liếc nhìn Lâm Quế: “Mẹ, sao mẹ phải tác hợp Ha Nhược Y với phó chủ tịch Vương? Nếu chị ta thật sự gả cho ông ta, chẳng phải sau này chị ta sẽ cưỡi lên đầu cả nhà chúng ta à?”

“Cưỡi lên đầu cả nhà chúng ta, cô ta dám ư?” Lâm Quế cười khẩy: “Tâm Như, mẹ biết rất rõ tính cách con tiện nhân Hạ Nhược Y đó, dù cô ta gả cho phó chủ tịch Vương, cũng không dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta.”

“Nói không chừng, cô ta còn phải cung kính, cảm động đến rơi nước mắt với chúng ta nữa.” Lâm Quế đã tính sẵn trong lòng rồi, bà nhìn người rất chuẩn xác, dù Hạ Nhược Y là con gái Lâm Như Tuệ, nhưng tính cách cô ta hoàn toàn trái ngược với bà ta.

Lương thiện, không tranh giành, thánh mẫu… nói trắng ra là người dễ bắt nạt.

Bà giúp người dễ bắt nạt như thế gả cho phó chủ tịch Vương, thì với thủ đoạn của bà, hoàn toàn có thể biến cô thành con rối của bà, để cô không ngừng cung cấp lợi ích cho bà.

Dù Hạ Nhược Y tức giận, nhưng cô không thể vứt bỏ một mình Lâm Như Tuệ ở lại sân bay, mà chở bà đến khách sạn.

Trên đường đi, Lâm Như Tuệ mặt mày ủ rũ, rõ ràng đang nghĩ cách để đưa Hạ Nhược Y đến câu lạc bộ Hồng Diệp.

Đến khi xe chạy tới khách sạn, Lâm Như Tuệ mới phản ứng lại.

“Nhược Y, căn nhà con đang thuê đâu?” Lâm Như Tuệ khó hiểu nhìn Hạ Nhược Y hỏi, bà vốn tưởng rằng cô sẽ chở bà đến căn nhà cô đang thuê ở Trung Hải, ai ngờ, cô lại chở bà đến khách sạn.

“Căn nhà con thuê quá nhỏ, chỉ đủ cho mình con ở, nên mẹ ở lại khách sạn trước đi.” Hạ Nhược Y nhíu mày đáp, Tần Cung Diễm đã chuẩn bị cho cô một căn hộ cao cấp gần 200m2, nên hoàn toàn không phải vì lý do nhỏ.

Sở dĩ cô không chở Lâm Như Tuệ tới đó, là vì căn hộ đó tương xứng với chức tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ của cô, nếu để bà nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ‘công việc’ mà cô tìm có vấn đề.

Cô chưa định nói cho Lâm Như Tuệ biết chuyện cô nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Khang Mỹ.

“Hóa ra là thế.” Lâm Như Tuệ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Rồi bà đảo mắt nói tiếp: “Nhược Y, lúc nãy khi con rời đi, dượng hai con đã gọi tới, nói lâu rồi không gặp hai mẹ con chúng ta, nên muốn mời mẹ con mình ăn cơm…”

“Dượng hai con?” Hạ Nhược Y nghi ngờ liếc nhìn Lâm Như Tuệ, người nịnh bợ như dượng hai sẽ chủ động mời mẹ con cô ăn cơm ư?

“Ừm, là dượng hai con.” Lâm Như Tuệ nói dối không đỏ mặt, tất nhiên chuyện dượng hai mời ăn cơm chỉ là cái cớ.

Sở dĩ bà bịa ra cái cớ này là vì trên đường tới đây, bà đã suy nghĩ nửa ngày, nhưng không nghĩ ra cách nào có thể làm Hạ Nhược Y đi xem mắt, nên cuối cùng chỉ có thể dùng lý do này để lừa cô đi tới đó.

Đợi Hạ Nhược Y tới câu lạc bộ Hồng Diệp rồi, hẵng nói chuyện đi xem mắt.

“Mẹ nói thật hay giả vậy?” Hạ Nhược Y càng nhíu mày hơn, cô luôn cảm thấy Lâm Như Tuệ đang lừa cô, rất có thể cái gọi là ăn cơm kia là tới xem mắt, nhưng bà không sợ, bà lừa cô tới đó rồi, cô sẽ không nể mặt phó chủ tịch Vương à?

“Tất nhiên là thật rồi, dượng hai con đã bảy tám năm không gặp mặt chúng ta, lần này chúng ta tới Trung Hải, tất nhiên ông ta sẽ muốn mời chúng ta ăn cơm rồi.” Lâm Như Tuệ nói tiếp.