Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 407: Kiếm sĩ



Luồng khí hung tàn đột ngột này khiến mọi người có mặt đều bị sốc, sắc mặt thay đổi đáng kể.

Đối mặt với khí thế này của Trần Dật Thần, chủ tịch Vương càng thêm hoảng sợ, ngồi cũng còn không vững.

Sao trên người tên vô dụng này lại có hơi thở khủng khiếp đến thế?!

Nhìn mọi người sửng sốt, Trần Dật Thần cũng nhận ra mình làm hơi quá.

Sau khi hít một hơi thật sau, cảm xúc của anh đã bình tĩnh trở lại.

“Nhược Y, anh nói lại lần cuối, nếu em tự nguyện xem mắt với anh ta thì hãy cứ ngồi yên và tiếp tục cuộc xem mắt này.”

“Nếu không phải em tự nguyện thì đứng dậy, đi cùng anh.”

Nói xong, Trần Dật Thần đưa tay ra trước mặt Hạ Nhược Y, yên lặng chờ phản ứng của Hạ Nhược Y, anh vỗn tưởng cô sẽ không chút do dự đưa tay ra đi cùng anh.

Nhưng, một giây, hai giây, ba giây…

Ba giây trôi qua, nhưng vẻ mặt Hạ Nhược Y vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trần Dật Thần cười tự giễu, chợt rút tay về.

Anh hiểu rồi, anh đã hiểu tâm tư Hạ Nhược Y.

Cô đã chấp nhận cuộc xem mắt này, không ai ép buộc cô cả.

Sở dĩ anh cảm thấy bị ép buộc, cũng chỉ là do anh tự mình đã tình thôi.

“Xin lỗi đã làm phiền…”

Trần Dật Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người rồi ra ngoài một mình.

Anh cứ nghĩ tình cảm của hai người còn vững hơn vàng, có lẽ đó chỉ là một trò cười mà thôi.

Trên đời này, không có tình yêu nào vững hơn vàng được cả.

Chỉ có chim khôn chọn cành mà đậu.

Hạ Nhược Y ở bên anh, anh không những không thể mang lại hạnh phúc cho cô mà ngược lại còn khiến cô cảm thấy lo sợ kinh hãi mỗi ngày, có thể chết trong những tai nạn ngoài ý muốn mà nhà họ Trần gây ra bất cứ lúc nào.

Vậy nên Hạ Nhược Y có quyền lựa chọn người khác, anh không có lý do gì để trách móc hay đổ lỗi.

Nhìn Trần Dật Thần mất hồn rời đi, Lâm Như Tuệ và Lâm Quế đầy đắc ý…

Nhưng Lâm Ngọc Nhi lại đi theo anh với vẻ mặt lo lắng.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp, bên ngoài là sông Hoàng vô tận, sóng lớn mãnh liệt.

Đoàng!

Một tia chớp trắng xé toang bầu trời đầy mây.

Tiếng sấm ầm ầm truyền đến ngay tức khắc, những hạt mưa lớn trút xuống.

Trần Dật Thần không mang ô, cũng không bắt taxi mà cứ thế để mặc những hạt mưa lạnh tạt vào người.

“Anh Trần Dật Thần!”

Lâm Ngọc Nhi lo lắng chạy ra theo, đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Dật Thần mất hồn như vậy, không hiểu vì lý do gì mà cô lại có cảm giác xót xa.

“Ngọc Nhi, em về đi, anh muốn yên tĩnh một mình.” Trần Dật Thần dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Ngọc Nhi.

Lâm Ngọc Nhi lắc đầu, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đẹp: “Anh Trần Dật Thần, em xin lỗi, đều tại em, nếu không có em thì anh và chị dâu…”

“Không liên quan đến em.” Trần Dật Thần ngắt lời Lâm Ngọc Nhi.

“Anh và Nhược Y ly hôn là vì những chuyện khác.”

Nói xong, Trần Dật Thần xoay người bước tiếp.

Lâm Ngọc Nhi cũng không nghe lời Trần Dật Thần mà đi về, ngược lại còn đi theo anh ở phía sau.

Hai người cứ như vậy lang thang trong cơn mưa nặng hạt lạnh cóng.

Vài phút sau, một chiếc Land Rover chống đạn màu đen xuất hiện dưới làn mưa.

Chiếc Land Rover chống đạn màu đen này đi rất chậm, giống như một bóng ma, theo sau Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi, giữ khoảng cách an toàn 100 mét với Trần Dật Thần, không xa cũng không gần.

Trần Dật Thần mất hồn lạc phách không để ý đến sự tồn tại của chiếc Land Rover chống đạn này, anh vẫn bước về phía trước.

Vài phút sau, Trần Dật Thần bước lên cầu lớn.

Đúng lúc này, chiếc xe màu đen đột nhiên tăng tốc, giống như dã thú chui ra khỏi lồng, bất ngờ lao ra khỏi màn mưa, phóng thẳng về phía Trần Dật Thần.

Khoảng cách 100 mét thoáng chốc đã bị rút ngắn!

Mà Trần Dật Thần lúc này hoàn toàn không phát hiện ra.

Nhưng Lâm Ngọc Nhi lại như cảm nhận được, cô ta phản ứng lại trước.

Sau khi nhìn thấy ánh đèn xe chói lọi đang đến gần, Lâm Ngọc Nhi khong nói lời nào, đẩy Trần Dật Thần còn đang mờ mịt sang một bên.

“Rầm!”

Một bóng người yểu điệu bay ngang ra, nặng nề rơi xuống đất.

Mãi đến lúc này, Trần Dật Thần mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong khoảnh khắc, mắt anh như muốn nứt ra!

Chiếc Land Rover màu đen đâm lần một thấy chưa thành công bèn quay đầu, lại đâm về phía Trần Dật Thần một lần nữa!

Gầm lên như sấm, phi nhanh như ngựa giận dữ!

Trần Dật Thần đứng yên tại chỗ, không hề có ý định né tránh mà chỉ nắm chặt tặt, để cho luồng khí hung ác từ từ tuôn ra từ tứ chi.

Cuối cùng, chiếc Land Rover chống đạn màu đen đã đâm tới như mong đợi.

Mà lúc này Trần Dật Thần đột nhiên ngẩng đầu, tung ra một cú đấm!

“Ầm!”

Như thể sao Hoả va vào Trái đất, chiếc Land Rover màu đen chia năm xẻ bảy dưới cú đấm này của Trần Dật Thần!

Trong phút chốc, lửa cháy cả một góc trời!

Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc!

Một bóng người cường tráng mặc bộ đồ Samurai đen bước ra từ ngọn lửa!

Điều kỳ lạ hơn nữa là sau khi bước ra khỏi ngọn lửa, thân hình cường tráng này chỉ trong chốc lát đã tách ra làm ba!

Giữa không trung, ba bóng đen, mỗi người cầm một thanh kiếm samurai màu bạc, đâm về phía Trần Dật Thần từ những góc khác nhau.

“Phái tam kiếm!”

Đồng tử Trần Dật Thần co rụt lại, phái tam kiếm không phải là bí thuật độc nhất vô nhị của kiếm sĩ cấp bậc tông sư của nước N Liễu Sinh Nhất sao?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ bóng đen trước mặt này là đồ đệ của Liễu Sinh Nhất?!

Trần Dật Thần cố nén sự khó hiểu trong lòng, sau đó ra tay một cách hung hãn.

Tuy nhiên nắm đấm của anh không vung về bất kỳ người nào trnog ba người đang cầm kiếm, mà là vung lên không trung ở phía sau!

Nếu có ai đang theo dõi trận chiến vào lúc này, chắc chắn sẽ bị chiêu thức của Trần Dật Thần làm cho không nói nên lời, cảm thấy Trần Dật Thần hẳn là điên rồi. Ba kiếm sĩ samurai đã gần trong gang tấc, chỉ một giây nữa thôi là sẽ chém tới Trần Dật Thần, thế nhưng anh lại không thèm đếm xỉa, xoay người đánh vào không khí, đây không phải điên thì là gì?

Trần Dật Thần điên rồi sao?

Đương nhiên là không!

Anh biết rất rõ, ba người cầm kiếm kia đều là giả!

Họ là ảo ảnh, nguỵ trang!

Kiếm sĩ thực sự đã ẩn mình trong bóng tối ngay từ khi chiếc xe Land Rover chống đạn phát nổ.

Chờ thời cơ giáng cho anh một đòn chí mạng!

Vì vậy cú đấm của Trần Dật Thần tưởng như là đánh vào không khí, nhưng thực chất lại đánh về khía kiếm sĩ kia!

“Sao có thể?!”

Một giọng nói không thể tin được truyền ra từ trong không trung, nắm đấm của Trần Dật Thần đánh về phía trước ba thước, một bóng người màu đen xuất hiện trong không khí!

“Ầm!”

Cú đấm của Trần Dật Thần đánh mạnh vào ngực bóng đen.

“Rắc!”

Trong tiếng xương gãy dồn dập, bóng người màu đen bay ngược lại, giống như một con diều đứt dây, bay xa bảy tám mét rồi mới đáp xuống đất một cách nặng nề.

“Phụt!”

Ngay khi vừa tiếp đất, anh ta đã nôn ra một ngụm máu lớn.

“Anh… anh là võ học đại sư?” Bóng đen lảo đảo bò dậy từ trên đất, ánh mắt nhìn Trần Dật Thần đầy kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.

Trần Dật Thần mặc kệ bóng đen, đi về phía Lâm Ngọc Nhi một cách vô cảm, bế Lâm Ngọc Nhi từ mặt đất lên.

Lúc này Lâm Ngọc Nhi đã mất đi hơi thở, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt không còn chút máu, nhưng nụ cười hạnh phúc trên khoé miệng cho thấy cô không hề hối hận về hành động mình đã làm.