Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 420: Ăn cây táo rào cây sung



Trần Dật Thần ra tay tuy đột ngột, nhưng ở hiện trường có rất nhiều người lại chả cảm thấy bất ngờ vì chuyện này.

Trong đó bao gồm Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên.

Tiêu Thuần rất rõ, Trần Dật Thần là một người như thế nào.

Nếu như không có Trần Dật Thần ở đây, cô ta tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn thô bạo như vậy để đối phó với Quản Sở Dịch đâu.

Trần Dật Thần đã cho cô ta sự tự tin đủ đầy.

Quản Sở Dịch ngã trên mặt đất, thần sắc vừa đau khổ vừa phẫn nộ, có đánh chết anh ta cũng không ngờ, người ra tay mạnh với anh ta lại là Trần Dật Thần mà từ đầu đến cuối anh ta đều xem thường!

Động tĩnh bên này, cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Giang Mãn Lâu.

Rất nhanh, quản lý của Giang Mãn Lâu đã đưa người vội tới.

Bạn học của Quản Sở Dịch, cũng lần lượt từ phòng bao khác đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy Quản Sở Dịch nằm trên mặt đất toàn thân là máu, sắc mặt đám người đều thay đổi dữ dội.

“Cậu chủ Quản, cậu sao thế?” Quản lý của Giang Mãn Lâu có chút hoảng sợ mà tiến lên trước, vội vàng dìu Quản Sở Dịch từ dưới đất dậy.

Người khác không biết bối cảnh của Quản Sở Dịch, nhưng anh ta rất rõ.

Ba của Quản Sở Dịch là Quản Trung Phi, là nhà họ Quản đệ nhất hào môn kim gia của tỉnh Giang Đông.

Mẹ là Vương Hiểu Tuyết, kinh doanh một công ty mỹ phẩm ở thành phố Tấn An, năm ngoái thân giá đã vượt qua ngưỡng cửa 3 ngàn tỷ.

Không cần nghĩ cũng biết, Quản Sở Dịch thân là con trai độc nhất của hai người, sẽ được hai người yêu chiều đến thế nào.

Hoàn toàn không khoa trương mà nói, cho dù Quản Sở Dịch có muốn sao trên trời, hai người cũng đều sẽ nghĩ cách mà hái xuống cho Quản Sở Dịch.

Mà hôm nay, Quản Sở Dịch lại bị đánh thành như vậy ở Giang Mãn Lâu.

Thân là quản lý của Giang Mãn Lâu, nếu như anh ta không đưa ra một phương án giải quyết thích hợp thì đừng nói là chức quản lý của anh ta không giữ được, mà Giang Mãn Lâu bị đóng cửa cũng có thể nữa!

“Ông đây bị đánh rồi! Mẹ nó anh bị đui sao! Không thấy à?!” Quản Sở Dịch lúc này như một con sư tử điên vậy, hất toàn bộ sự tức giận lên người quản lý Giang Mãn Lâu.

Thần sắc quản lý Giang Mãn Lâu khổ sở, thực ra vào giây phút đi vào phòng bao, anh ta đã đại khái biết xảy ra chuyện gì rồi.

Hồi nãy ở bên ngoài cửa Giang Mãn Lâu, anh ta đã nhìn thấy Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên qua, lúc đó Tiêu Thuần đã để lại ấn tượng rất sâu cho anh ta, đây chính là một đoá hoa hồng có gai.

Quản Sở Dịch thấy sắc liền nảy sinh ý định, chọc vào cây hoa hồng có gai, khiến cho mình sứt đầu mẻ trán là rất bình thường.

Tuy trong lòng đã đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nhưng quản lý Hoàng lúc này hoàn toàn không dám trách Quản Sở Dịch, ngược lại còn cười nịnh an ủi Quản Sở Dịch: “Cậu chủ Quản, cậu đừng tức giận, tôi sẽ báo cảnh sát….”

“Báo cảnh sát cái quần què nhà anh! Ông đây không báo cảnh sát!” Quản lý Hoàng còn chưa nói xong, Quản Sở Dịch liền tức giận mà tát vào mặt quản lý Hoàng một cái.

“Bảo vệ của Giang Mãn Lâu các người ăn shit sao?!”

“Bảo bọn họ vào đây, đánh gãy chân của tên tạp chủng này đi!”

Thần sắc Quản Sở Dịch hung dữ mà oán độc, anh ta đường đường là cậu chủ Giang Đông, bị một thằng nghèo thối đánh, nếu như còn phải nhờ cảnh sát xử lý thì mặt mũi anh ta còn để ở đâu được, sau này anh ta làm sao lăn lộn ở Giang Đông nữa?

Càng huống hồ, báo cảnh sát cũng quá là hời cho Trần Dật Thần rồi.

Anh ta muốn dày vò Trần Dật Thần sống không bằng chết!

“Được được được! Cậu chủ Quản, cậu đừng tức giận, tôi không báo cảnh sát, tôi không báo cảnh sát nữa có được chưa?” Quản lý Hoàng vội vàng an ủi với vẻ mặt như đưa đám, tuy cách xử lý chuyện này tốt nhất là báo cảnh sát, nhưng ông nội Quản Sở Dịch này lại muốn dùng thủ đoạn bạo lực riêng, anh ra cũng không dám không đồng ý.

“Bảo bọn người A Hổ vào đây!”

Quản lý Hoàng quay người lại, khuôn mặt âm trầm mà dặn dò nhân viên phục vụ ở đằng sau.

Loại nhà hàng cao cấp như Giang Mãn Lâu, đương nhiên là có đội ngũ bảo vệ riêng của mình rồi, nhưng bình thường rất ít khi dùng đến.

Thấy quản lý Hoàng dặn dò, Lý Lạc lập tức có chút đứng ngồi không yên, chuyện này nói cho cùng thì vẫn là do anh ta, nếu như lúc bắt đầu anh ta kiên định một chút, đừng để Quản Sở Dịch ngồi ở đây thì căn bản sẽ không xảy ra những chuyện sau đó rồi.

“Quản lý Hoàng, anh đừng kêu người, chuyện này là hiểu lầm….” Lý Lạc bèn miễn cưỡng mở miệng, nếu như để cho quản lý Hoàng đi kêu người thì chuyện này sẽ càng lúc càng lớn.

Trần Dật Thần là người mà ngay cả công tử tập đoàn Khang Mỹ cũng dám trói, chỉ e anh càng chả đặt Quản Sở Dịch vào trong mắt.

“Hiểu lầm cái đầu mày!”

Còn chưa đợi Lý Lạc nói xong, Quản Sở Dịch đã bắt đầu há mồm mắng.

“Lý Lạc, mẹ nó mày còn dám nói giúp cho thằng tạp chủng này một câu nữa xem, có tin ông đây đánh luôn cả mày không!”

“Anh Quản, tôi…”

“Được rồi Lý Lạc, để anh ta kêu đi, tôi phải xem thử, anh ta có thể kêu trâu bò cá ngựa gì tới.” Lúc này, Trần Dật Thần mỉm cười cắt lời Lý Lạc, Lý Lạc muốn giúp anh, anh đương nhiên có thể nhìn ra được, nhưng chỉ là một Quản Sở Dịch nhỏ nhoi, anh thật sự chả đặt vào trong mắt.

Muốn vật tay với anh, Quản Sở Dịch còn kém lắm!

Loại khẩu khí này của Trần Dật Thần, khiến không ít người có mặt kinh ngạc.

Đặc biệt là quản lý Hoàng, phải biết, đây là địa bàn của Giang Mãn Lâu, Trần Dật Thần đã đánh người, dựa vào cái gì mà lại không sợ như vậy?

Không lẽ, Trần Dật Thần cũng có bối cảnh gì đó?

Quản lý Hoàng nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy đau đầu khôn xiết, nếu như Trần Dật Thần cũng có bối cảnh gì, thì hôm nay anh ta có thể phải tự gánh chịu hậu quả rồi.

Quản lý Hoàng thân là người từng trải, cân nhắc suy nghĩ chuyện gì cũng chu đáo, nhưng đám bạn học của Quản Sở Dịch, lại căn bản không có nghĩ nhiều như vậy.

Lúc này, bọn họ đều nhắm vào Lý Lạc và Trần Dật Thần, dù sao đây cũng là cơ hội nịnh hót Quản Sở Dịch cực kỳ hiếm có.

“Thứ ăn cây táo rào cây sung! Anh Quản bị đánh, cậu không giúp anh Quản thì cũng thôi đi, còn giúp người hành hung nữa chứ!”

“Đúng đó, lớp tài chính chúng ta sao lại có tên vong ân phụ nghĩa như vậy chứ!”

Đám người lữ lượt chỉ vào mũi Lý Lạc tức giận mắng.

Càng có những người thân thể cao lớn trực tiếp ỷ cơ thể mình cường tráng mà đi đến trước mặt Trần Dật Thần, bắt đầu uy hiếp Trần Dật Thần.

“Chính là mày ra tay với anh Quản sao?”

Tuy thân hình của Trần Dật Thần thấp hơn đám người này nửa cái đầu, nhưng Trần Dật Thần lúc này chả sợ sệt gì.

“Phải thì sao?” Khoé miệng Trần Dật Thần hiện lên một nụ cười giễu cợt, đám bạn học này của Quản Sở Dịch, đã miêu tả rõ nét về bốn chữ trèo bám phú quý.

“Phải thì đã sao?!”

Nghe thấy ngữ khí khiêu khích rõ ràng của Trần Dật Thần, sắc mặt của tên thanh niên da đen cầm đầu lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đang chuẩn bị quát Trần Dật Thần quỳ xuống thì lúc này, bảo vệ của Giang Mãn Lâu đang khí thế hừng hực chạy tới.

Người cầm đầu là một đại hán cường tráng mình hổ thân gấu cao cỡ một mét chín.

Thần sắc hung tợn khiến cho người ta có chút sợ hãi một cách kỳ lạ.

Tên đại hán cường tráng này, chính là anh Hổ.

“Quản lý Hoàng, là ai gây chuyện?” Anh Hổ quét nhìn toàn hiện trường với ánh mắt như chim ưng.

“Cậu ta, chính là cậu ta đánh cậu chủ Quản.” Quản lý Hoàng có chút bất lực mà chỉ vào Trần Dật Thần, chuyện đến nước này, cần phải chọn một nhà, không thể cứ gió chiều nào theo chiều nấy được.

So với Trần Dật Thần còn chưa rõ bối cảnh, thì anh ta đương nhiên sẽ chọn Quản Sở Dịch có bối cảnh lớn mạnh rồi.

Quản lý Hoàng vừa dứt lời thì ánh mắt lạnh lẽo của anh Hổ liền khoá chặt vào Trần Dật Thần.

Không có bất kỳ lời nói nào, anh Hổ trực tiếp tiến lên trước một bước, mới bắt đầu liền tung một cước.

Đôi ủng chống nổ màu đen đập vào mặt Trần Dật Thần một cách nặng nề.

Trên mặt Quản Sở Dịch lập tức lộ ra một nụ cười hung tợn đến cực độ, cước này mà đá vào, thì đầu của tên nghèo này, chỉ e sẽ nổ tung như dưa hấu nhỉ?